Chương 15

☆15

Edit: Quả cầu mèo~

_ ______

“Miên Miên cậu…”

Cảnh tượng trước mắt đã vượt quá sự hiểu biết của Tạ Vân Tầm, anh mở miệng nhưng không biết nói gì.

Mục Miên cũng không quan tâm anh đang khϊếp sợ mà chỉ quay đầu nhìn phía sau mình, không vui nói.

"Quần tôi rách rồi."

Tạ Vân Tầm vô thức dỗ dành.

"Tôi sẽ lấy cho cậu cái mới ."

Nghe anh nói vậy, tiểu hồ ly vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi người Tạ Vân Tầm, ôm cái đuôi ngồi trở lại sô pha.

[Không phải bảo cậu ăn ít thôi sao?]

Chờ người đàn ông đi vào phòng lấy quần cho Mục Miên, 899 mới lên tiếng.

"Ta muốn buông ra nhưng anh ấy đưa tay trong miệng ta không chịu thả."

Tiểu hồ ly ủy khuất phản bác.

899 đối với mấy tên người đàn ông này thật hết chỗ nói, vừa định mắng hai câu, nhưng thật nhanh liền nhớ tới chính sự.

[Đúng rồi, cấp trên của tôi vừa liên hệ]

[Chúng ta phải rời đi càng sớm càng tốt]

“Làm sao vậy?”

Mục Miên lắc cái đuôi, nghi hoặc nghiêng đầu.

[Lại xảy ra tình huống]

Giọng điệu 899 tràn đầy bất lực.

[Vốn dĩ thời điểm này Tạ Vân Tầm sẽ gặp được vai ác đang bị thương ở cách nhà không xa, sau đó có lòng tốt cứu hắn ]

Nói đến đây nó dừng một lúc, mới tiếp tục mở miệng.

【 nhưng bởi vì gặp cậu, lộ trình của Tạ Vân Tầm đã hoàn toàn thay đổi, cũng không gặp được nhân vật phản diện Giang Trần Thuật, hắn hiện giờ còn nằm trong hẻm nhỏ, cấp trên muốn cậu hoàn thành phần cốt truyện này.]

Kỳ thật 899 có chút buồn bực, không có loại tình huống nào người qua đường lại phải hoàn thành cốt truyện thay nhân vật chính, cố tình cấp trên lại yêu cầu như vậy, điều này khiến 899 có chút dự cảm chẳng lành, nhưng.....

Nó liếc nhìn phần thưởng nhiệm vụ.

Không có biện pháp, bọn họ cho quá nhiều.

"Tại sao xảy ra chuyện hoài vậy."

Mục Miên buồn bực nắm chiếc đuôi to của mình.

[Suy cho cùng các nhân vật ở đây sẽ không hoàn toàn phát triển theo cốt truyện, bọn họ đều có suy nghĩ riêng của mình, khó tránh khỏi sẽ có chút lệch quỹ đạo.]

Tuy rằng nói thế nhưng trước giờ nó cũng chưa từng gặp phải tình huống oái oăm như vậy, cố tình tiểu hồ ly lại gặp thường xuyên.

899 không nói ra điều này, vì dù sao Mục Miên cũng làm nhiệm vụ rất nghiêm túc, do đám đàn ông kia không bình thường.

Tạ Vân Tầm cầm quần bước ra , anh đã chấp nhận việc Mục Miên không phải con người, không còn bị sốc nữa .

“Miên Miên.”

Tạ Vân Tầm mang ra chiếc quần hồi còn đi học của mình, tuy vẫn hơi lớn nhưng nếu có đai lưng thì vẫn có thể mặc được.

Mục Miên vẫn đang nghĩ tới chuyện rời đi như thế nào, 899 nói phần thưởng rất phong phú, liền đem đuôi thu về nhanh chóng mặc quần vào.

“Có hơi lớn.”

Mục Miên chớp mắt cúi đầu nhìn chiếc quần lớn hơn eo mình một vòng, sau đó ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn Tạ Vân Tầm, tay còn lại kéo lưng quần ra bên ngoài cho anh xem.

Nhìn thấy chiếc thắt lưng trực tiếp bị tiểu hồ ly làm lơ, Tạ Vân Tầm mới nhớ ra rằng có lẽ cậu không biết dùng.

Người đàn ông thấy thế bất đắc dĩ quỳ một gối xuống đất, vén lên vạt áo to rộng thùng thình, mặt mày chuyên chú ôn nhu chỉnh lại đai lưng cho cậu.

Mục Miên rũ lông mi, tò mò nhìn Tạ Vân Tầm giúp mình thắt dây đai kì quái.

“Xong rồi.”

Anh nhìn vòng eo thon gọn của Mục Miện, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve rồi đứng dậy.

"Vậy tôi đi đây."

Tạ Vân Tầm còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Mục Miên, kết quả tiểu hồ ly nhảy tại chỗ hai cái xác định quần sẽ không tụt liền nhanh chóng mở cửa chạy.

Tạ Vân Tầm:……

Không hiểu tại sao có cảm giác bị dùng xong liền vứt.

——

“Ngươi có chắc là ở chỗ này?”

Mục ngập ngừng nhìn con hẻm tối tăm và chật hẹp trước mặt.

[Đây là.]

899 nhìn chằm chằm vào định vị trên màn hình, khẳng định nói.

Nhìn mặt đất khắp nơi đều là bùn đất, tiểu hồ ly ghét bỏ nhăn mũi , cẩn thận đạp trên mặt đất bằng đôi giày trắng.

Con hẻm nhỏ rất yên tĩnh, chỏ nghe thấy tiếng bước chân nhỏ của cậu.

[Ở phía trước]

889 lên tiếng nhắc nhở tiểu hồ ly chỉ lo cúi đầu nhìn mặt đất.

Mục Miên nghe xong mới ngẩng đầu nhìn lên.

Bởi vì trời đã sắp tối, ngõ nhỏ tương đối mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang rũ đầu ngồi trên đất.

“Hắn ngất xỉu rồi sao?”

Tiểu hồ ly đứng ở tại chỗ quan sát nửa ngày, phát hiện người đàn ông vẫn không nhúc nhích, tò mò hỏi.

[Tiến lên xem một chút ]

Dần đàn tiến lại gần, Mục Miên cũng thấy rõ tình trạng của người đàn ông.

Anh cúi đầu không nhìn rõ bộ dáng, trên quần áo dính đầy máu tươi và bùn đất hỗn tạp, trông rất chât vật.

"Hắn bẩn quá."

Mục Miên ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay chọc anh, nhỏ giọng nói với hệ thống

[Tôi đã dùng quang não gửi địa chỉ tới bệnh viện, cậu xem hắn bị thương ở đâu, tôi đổi một bình i ốt cho anh ta tùy tiện bôi là được.]

899 sợ vai ác cũng bắt đầu không bình thường, chỉ muốn tiểu hồ ly nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và rời đi ngay lập tức.

Mục Miên gật đầu, tay nhỏ trắng nõn vươn qua muốn xem người đàn ông bị thương ở đâu.

Đột nhiên anh ta cử động, Mục Miên còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ấn trên đất.

Cảm giác lưng chạm vào sàn bê tông không hề dễ chịu, hốc mắt tiểu hồ ly lập tức đỏ lên, muốn giãy giụa thoát khỏi khống chế của người đàn ông.

“Hồ ly tinh?”

Âm thanh khàn khàn vang lên.

Mục Miên nghe anh nói liền ngốc, nước mắt vẫn chảy xuống ròng ròng , đáy mắt lộ ra mờ mịt.

“Làm sao mà hắn biết được?”

[Bình tĩnh lại.]

899 cũng hoảng sợ trước lời nói của anh, mặc dù cảm thấy có chút khó tin nhưng trước tiên nó vẫn phải trấn an tiểu hồ ly.

Giang Trần Thuật từ nhỏ đã nhìn thấy những thứ người khác không thấy, khi còn nhỏ anh không cảm thấy chuyện này có gì kì lạ, mãi đến khi cha anh qua đời.

Trong đám tang, mẹ khóc thật sự thảm thiết, tiểu Trần lại kỳ quái nói.

"Mẹ, tại sao mẹ lại khóc? Ba ba rõ ràng đang đứng phía sau mà."

Anh vẫn không thể quên được sự khϊếp sợ, chán ghét, hoảng loạn trong mắt mẹ lúc ấy.

Sau đó, anh bị mẹ nhốt lại trên căn gác mái nhỏ hẹp suốt tám năm trời, cho đến khi mẹ anh tìm được cái gọi là tình yêu đích thực và dọn đi, Giang Trần Thuật bị lãng quên mới được người hầu thả ra.

Anh đã nhìn thấy đủ loại ma quỷ, thân thể tan nát, nội tâm như bùn lầy tanh tưởi, bọn họ thương tổn không được con người, chỉ mù quáng đi theo người thân hoặc hung thủ một cách vô nghĩa.

Giang Trần Thuật rũ mắt nhìn thiếu niên loáng thoáng có hai lỗ tai cáo dưới thân mình.

Thiếu niên thật xinh đẹp, không chỉ bề nhoài mà nội tâm cũng là màu trắng thuần, sạch sẽ đến cực điểm, một màu sắc mà anh chưa từng nhìn thấy trên bất kì con quỷ nào.

Tóc mái của người đàn ông rất dài, che đi đôi mắt, nhưng điều này cũng không thể ngăn anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng nội tâm thuần khiết của cậu.

Có lẽ bị dọa sợ, đôi mắt ngập nước của cậu vẫn mang vẻ kinh hoảng, mui cùng đuôi mắt đều hồng hồng, bùn đất trên tay người đàn ông không biết cọ vào mặt cậu lúc nào, gương mặt trắng nõn lấm lem một mảng, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên anh có thể chạm vào một con quỷ, không, có lẽ không phải quỷ,

Giang Trần Thuật có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của cơ thể dưới thân.

Dường như thấy gì đó thú vị, khóe miệng anh cong lên, giọng nói như bị cát sỏi chà sát trầm nặng nhưng nhẹ nhàng.

“Ngươi thật xinh đẹp, muốn về nhà với ta không?”

-------

Hết.