Chương 16

☆16

Eđit: Quả cầu mèo~

_ _____

"Không phải ngươi nói nơi này không có yêu quái sao?"

Tiểu hồ ly bị người đàn ông giữ lại, nói rất nhiều điều khó hiểu, thật khó khăn mới chạy thoát được, bởi vì quá vội vàng còn làm rớt một chiếc giày, cậu nhịn không được nổi giận đùng đùng phàn nàn với 899.

[Trong tiểu thuyết xác thật không hề nhắc đến con quỷ nào]

899 đã xem đi xem lại cốt truyện mấy lần, xét về nội dung thì đây là một câu chuyện máu chó thông thường, không biết tại sao luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhân vật chính đều đi lệch khỏi cốt truyện không nói, bây giờ nhân vật phản diện còn có năng lực đặc biệt chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra chân thân của tiểu hồ ly.

"Anh ta giống như đạo sĩ trong thoại bản."

Mục Miên nhấp nhấp miệng không vui bổ sung nói.

“Nhưng đạo sĩ sẽ không bắt hồ ly sinh nhãi con."

[.....]

Vốn tưởng rằng công thụ chính cùng mấy người đàn ông kia đã đủ làm nó hết chỗ nói, nhưng không ngờ phản diện còn bùng nổ hơn, hắn trực tiếp muốn đem tiểu hồ ly về làm lão bà, nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp theo làm nó thật xấu hổ.

899 vốn định an ủi tiểu hồ ly đang tức giận, dù sao đó cũng coi là bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©, cho dù Mục Miên không hiểu gì. Sau đó, nó nghe thấy cậu bực dọc lẩm bẩm.

"Ta là hồ ly đực làm sao có thể sinh con được, anh ta bịa đặt."

[.]

Quên đi, không an ủi nữa.

Tề Cẩn Phong không biết Diệp Khanh Qua đã gặp Mục Miên, lấy danh nghĩa uống rượu mừng bạn tốt về nước để kéo Diệp Khanh Qua ra khỏi biệt thự, định nửa đêm mới về, tránh cho hai người gặp mặt.

Cho nên trong nhà chỉ còn Tề Nam Lễ.

Lúc này hắn đang ngồi ở phòng khách dùng notebook làm việc.

Đột nhiên có tiếng đạp cửa vang lên.

Hôm nay Mục Miên rời đi quá vội vàng, đến nỗi quên đem theo chìa khóa Tề Nam Lễ giao cho.

"Vậy nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành?"

Tiểu hồ ly gõ cửa còn không quên phần thưởng phong phú mà 899 đã nhắc đến.

899 nhìn vào giao diện nhiệm vụ.

[Hoàn thành, chắc sẽ được 120 tích phân]

Nó vừa nói xong thì cánh cửa mở ra.

Tề Nam Lễ nhướng mày nhìn Mục Miên đứng trước cửa.

Không nghĩ đến gần đây hắn chỉ hơi bận, đem tiểu hồ ly nuôi thả một chút liền xảy ra chuyện.

Chỉ thấy trước cửa Mục Miên dùng đôi mắt đen láy vô tội nhìn hắn, gò má mềm mại lấm lem bùn đất không biết từ đâu, áo hoodie trên người bẩn thỉu, quần không biết người đàn ông nào mặc cho.Đôi giày trên chân trái cũng không cánh mà bay, bàn chân trần cẩn thận giẫm lên trên chiếc giày bên phải.

Giống như tiểu hồ ly ham chơi lang thang bên ngoài, mãi đến tối mới vội vã trở về nhà.

Quả nhiên hắn nên nhốt cậu lại.

Tề Nam Lễ vừa nghĩ vừa đóng cửa lại.

Tò mò phần thưởng là gì, Mục Miên vừa ném giày liền muốn lên tầng hai, không nhờ Tề Nam Lễ đột nhiên lên tiếng.

“Miên Miên, không phải tôi đã nói muốn ra ngoài phải báo với tôi một tiếng sao?"

Không đợi cậu trả lời, hắn lại tự nói tiếp.

Không chờ tiểu hồ ly trả lời hắn lại lo chính mình nói.

“Lần này quần trên người lại là của ai?”

Nam nhân chậm rãi bước đến gần Mục Miên, ánh mắt thâm thúy.

Mục Miên lén lùi lại, cảm thấy kỳ lạ hỏi 899.

“Anh ta tức giận sao?”

[Phải không? Tại sao tôi không nhìn ra]

Thấy Mục Miên vẫn im lặng, Tề Nam Lễ không nhịn được nhéo cằm nhỏ của cậu nâng lên.

"Sao không nói lời nào?"

"Tôi muốn đi lên tắm rửa."

Tiểu hồ ly giãy giụa một hồi, bất mãn muốn cắn người, nhưng ngửi thấy mùi dương khí thơm ngát lại không nhịn được thèm thuồng, khẽ liếʍ khóe miệng nói.

Thấy câu hỏi của mình trực tiếp bị làm lơ, Tề Nam Lễ tức giận đến mức huyệt thái dương đau nhức, nhưng nhìn bộ dáng trông mong của tiểu hồ ly lại không khỏi mềm lòng.

Im lặng hồi lâu, Tề Nam Lễ lạnh lùng bế Mục Miên lên.

“Anh ôm tôi làm gì?”

Tiểu hồ ly không phản đối hành động thân mật này, chỉ có vẻ nghi ngờ nói.

Dẫn cậu đi tắm rửa người đàn ông vừa nói vừa bước lên lầu.

"Anh ấy đúng là người tốt."

Nghe Tề Nam Lễ nói vậy, Mục Miên cảm thán cùng 899.

[ . ]

Sau đó Tiểu Hồ Ly ngây thơ bị người đàn ông ấn vào bồn tắm, chà đi chà lại đến rớt cả da.

"Anh ta không tốt chút nào."

Nước mắt lưng tròng nhìn làn da đỏ bừng của mình không vui lên án.

【……】

Nó đã bị chặn từ khi Tề Nam Lễ cởϊ qυầи áo của tiểu hồ ly, nên căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, tới tận bây giờ mới kết nối trở lại.

"Anh ta đã làm gì."

Lông mi của thiếu niên vẫn còn vệt nước, đôi mắt hồng hồng vì ủy khuất nói.

"Anh ta liên tục chà người ta và hỏi có phải đã bị người làm qua rồi không?"

Cậu ngây thơ không biết "làm" là có ý gì, thoải mái nói thẳng.

[ . ]

"Vậy Tề Nam Lễ đâu ?"

Ta hất nước lên người khiến anh ta bị ướt nên giờ đang tắm rồi.

Mục Miên có chút đắc ý.

Giọng điệu tự hào của cậu làm 899 thiếu chút nữa cho rằng cậu vừa làm gì đó rất phi thường.

"Trước tiên về phòng đã."

899 mệt tâm thở dài, thúc giục Mục Miên nhanh trở về phòng, nó cảm thấy còn tiếp tục ở lại sẽ khó mà giữ được trinh tiết của tiểu hồ ly.

Mục Miên không lập tức rời đi, đôi mắt xoay chuyển, nhảy xuống giường đi đến tủ quần áo của Tề Nam Lễ, vứt hết tất cả xuống đất, dùng đôi chân trắng nõn mềm mại dẫm lên.

[Cậu đang làm gì vậy...]

“Trút giận.”

Tiểu hồ ly hung ác dẫm lên chúng, nói.

"Được rồi, nếu không nhanh rời đi, hắn sẽ ra ngoài."

Hệ thống vừa dứt lời, tay nắm cửa phòng tắm chuyển động.

Thấy mình sắp bị phát hiện, Mục Miên hoảng hốt nhìn xung quanh rồi chui vào tủ quần áo chỉ còn lại vài bộ.

899 muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Chờ Tề Nam Lễ lau tóc đi ra liền nhìn thấy quần áo rơi vãi khắp nơi trên sàn, hắn không khỏi khựng lại.

"Tính tình còn rất lớn."

Người đâu khẽ nhướng mày, khóe miệng cong lên một độ cung nhàn nhạt, lệ chí dưới ánh đèn có chút mê hoặc.

Hắn không chút để ý xoay người nhặt quần áo lên, vừa muốn ngồi dậy thì đột nhiên liếc nhìn tủ quần áo.

Chỉ thấy cửa tủ quần áo đóng chặt, môttj mảnh áo màu trắng dễ thấy kẹp ở khe hở.

"Nếu anh ấy không nhìn thấy ta, chắc chắn sẽ ra ngoài tìm, chúng ta tranh thủ lúc đó chạy ra ngoài.”

Tiểu hồ ly không hề biết người đàn ông đang hướng về phía này, tự tin bàn kế hoạch với 899.

Lúc này cửa tủ đột nhiên chuyển động, sau đó chậm rãi bị mở ra.

Khi mở tủ ra, thiếu niên trốn bên trong cũng lọt vào tầm mắt Tề Nam Lễ .

Trên người cậu phủ mấy mảnh quần áo, chắc không ngờ sẽ bị phát hiện sớm như vậy, đôi mắt lộ vẻ mờ mịt, giọt nước mắt trên lông mi còn chưa lau sạch, chiếc mũi đỏ bừng, làn da trắng tuyết cực kỳ nổi bật trong đống quần áo sẫm màu.

Tề Nam Lễ rất hứng thú nhìn tiểu hồ ly ngốc nghếch trong tủ, giọng điệu mang theo ý cười chậm rãi nói.

"Tìm thấy rồi."

Mục Miên đã chuẩn bị tùy thời chạy đi, kết quả khuôn mặt người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện mà không có bất kỳ dấu hiệu nào khiến cậu sợ hãi đến nỗi suýt nữa lộ đuôi, cơ thể co ro lùi lại phía sau, chớp chớp mắt không đợi chất vấn liền tự trả lời.

" Quần áo tự rơi xuống đất."

Đôi mắt đen sáng lấp lánh, muốn bao nhiêu chân thành có bấy nhiêu chân thành.

Cũng may Tề Nam Lễ không có tức giận, chỉ nắm bàn chân nhỏ của Mục Miên đặt trong lòng bàn tay xoa nắn, tùy ý hỏi.

"Tại sao lại trốn ở chỗ này?"

Tiểu hồ ly sợ ngứa cực kỳ, muốn rút chân về lại bị người đàn ông nắm chặt.

Thấy không thoát ra được, Mục Miên buồn bực lấy chân đá đá đùi hắn, không ngờ lại chạm phải một thứ cưng cứng.

"Tại sao anh ta đang tắm rửa còn mang theo gậy? Muốn đánh ta sao?"

Tiểu Hồ Ly Không kịp phản ứng lại, hơn nữa trong tủ quần áo rất tối nên không nhìn rõ thứ gì, cậu nước mắt lưng tròng cuống quýt hỏi 899, sợ muộn một giây sẽ bị đánh.

[ . ]

-------

Hết.