Chương 2

☆ 2

Eđit: Quả cầu mèo~

________

899 nhìn cậu nghịch logo xe, bởi vì trên người nó không có nhiều tích phân nên chỉ có thể giúp Mục Miên thay một đôi giày, quần áo trên người vẫn là của cậu, chỉ hơi khom lưng là bị nhìn đến rõ ràng, lo lắng nhắc nhở.

“Uhm uhm.”

Sự chú ý của Mục Miên lúc này đều tập trung vào cái logo sáng bóng, thậm chí còn không nghe rõ 899 nói gì đã gật đầu.

[.......]

[Tài xế đang đi tới, mau đứng lên.]

899 tăng âm lượng nhằm thu hút chú ý của tiểu hồ ly.

"Xin chào, tổng tài của chúng tôi muốn mời cậu lên xe."

Tài xế nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Mục Miên, mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói.

"Sao anh không đuổi tôi đi."

Mục Miên bối rối chớp mắt, nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt cậu rất linh động , đuôi mắt hướng lên mang vẻ đẹp câu nhân, tài xế đầu óc choáng váng tiếp lời.

"Tại sao tôi phải đuổi cậu."

"Bởi vì tôi đang..."

[Im miệng!]

899 sợ tới mức muốn bay ra ngoài, lấy tay bịt miệng cậu.

Mục Miên nghe tiếng nó quát lớn, vội vàng ngậm miệng, lông mi dày ủy khuất run run, khiến lòng người như bị cào nhẹ.

[Tiểu tổ tông, cậu không thể tùy tiện đem nhiệm vụ của mình nói cho người khác biết]

"Vậy ta làm sao hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng không đuổi ta đi."

"Cậu lên xe trước đi, nhìn tình hình lại nói."

"Còn có, ngàn vạn lần đừng lộ đuôi trước mặt người khác."

899 không yên tâm liên tục dặn dò.

Nghe lời nó nói, Mục Mên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn về phía tài xế.

"Đi thôi nào."

Thấy cậu đồng ý, tài xế vội vàng dẫn cậu ra phía sau với vẻ mặt ngượng ngùng rồi khom lưng mở cửa xe.

Chỉ thấy ghế sau có một người đàn ông tuấn tú đang ngồi, tóc mái được chải ngược ra sau để lộ vầng trán đầy đặn và đôi lông mày anh tuấn, đuôi mắt dài hẹp điểm một nốt lệ chí, dáng vẻ đoan trang nhưng cũng có chút tự phụ, quyến rũ.

Mục Miên không phải là một hồ ly nhỏ nhút nhát, dùng đôi mắt ướt tò mò nhìn người đàn ông đang cười với mình nói.

"Anh thật là đẹp, cũng là hồ ly tinh sao?"

899:[! ! !]

Người đàn ông nghe được lời này hơi giật mình, sau đó ý cười trong mắt càng sâu, lộ ra vài phần yêu nghiệt, dùng bàn tay khớp xương rõ ràng vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh, trầm giọng nói.

"Lại đây ngồi."

Nghe được Tề Nam Lễ mời, Mục Miên ngập ngừng đưa đầu vào trong xe nhích nhích chóp mũi, như là cáo nhỏ đánh hơi lãnh thổ, rồi mới dùng cả tay chân cùng bò lên xe.

Tề Lễ Nam khẽ nhếch khóe miệng , nhìn Mục Miên từ khi lên xe vẫn luôn tò mò sờ đông sờ tây, giống như thật sự không biết cái gì, hai mắt sáng ngời, hàng mi mềm mại tựa lông vũ khẽ run rẩy, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

"Tại sao lại chặn đường."

Sau khi ngắm nhìn hồi lâu,Tề Nam Lễ mới không nhanh không chậm mở miệng hỏi.

Mục Miên nhớ tới lời 899 nói không được tiết lộ nhiệm vụ, vì vậy chớp chớp đôi mắt ngấn nước, chọn ra từ nội dung trên màn hình.

"Tôi tới để ăn vạ."

Cậu nói chuyện tự tin đến mức khiến Tề Nam Lễ nhất thời cảm thấy ăn vạ cũng chẳng phải việc gì sai trái.

899 vốn muốn nhắc nhở Mục Miên không thể nói như vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu cậu bị Tề Nam Lễ xem là kẻ ham hư vinh mà đuổi đi thì nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành rồi nhỉ, nên im lặng không nói gì nữa.

Đáng tiếc, nó đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của hồ yêu.

Tề Lễ Nam không những không ném Mục Miên ra ngoài như nó nghĩ, mà còn hỏi một cách hứng thú.

"Tại sao lại muốn ăn vạ?"

Nghe hắn hỏi như vậy, 899 sợ cậu buộc miệng nói ra nhiệm vụ nên vội vàng mở miệng.

[Nói là vì cậu muốn tiền]

Khuôn mặt nhỏ của Mục Miên nhăn lại, cậu bất mãn bào chữa cho mình.

"Ta không phải tiểu hồ ly tham tiền."

Tuy rằng trong lòng cậu phản bác 899, nhưng vẫn làm theo lời nó, trầm giọng nói.

"Bởi vì ta muốn tiền."

Tề Nam Lễ hơi nhướng mày, trầm mặc một lát, cuối cùng đáp lại.

"Đi theo tôi thì sao, thẻ của tôi tùy cậu dùng."

"Thẻ, đó là cái gì."

Đôi mắt Mục Miên nâng lên, lông mi hơi run run, thắc mắc hỏi.

Lời này vừa nói ra làm Tề Nam Lễ trực tiếp khựng lại, hắn nắm tay thành quyền đặt bên khóe miệng, tựa hồ đang suy nghĩ làm sao giải thích cho cậu biết ý nghĩa của tấm thẻ.

Mà lúc này, Mục Miên có động tác trước, cậu duỗi đôi bàn tay trắng nõn mềm mại của mình đặt lên cánh tay của Tề Nam Lễ , phần lớn cơ thể đều dán áp vào tay hắn, chóp mũi thỉnh thoảng giật giật, như thể đang đánh hơi thứ gì đó.

[Cậu đang làm gì thế?]

899 thấy Mộ Miên sắp lao vào vòng tay của người đàn ông, vội vàng ngăn cản.

"Ta vừa lên xe đã ngửi thấy rồi. Ở đây có mùi đặc biệt thơm."

Mục Miên liếʍ đôi môi mềm mại của mình, chớp chớp mắt, sau đó nghĩ nghĩ rồi tiếp tục bổ sung.

"Nó còn ngon hơn cả gà nướng."

[Cậu là đang nói đến dương khí ?]

899 do dự rồi hỏi.

Không nghĩ tới, đôi mắt Mục Miên sáng lên, hàng mi cong vυ"t như cánh bướm rung động, gật gật đầu.

"Ừ! Chính là nó."

[Cậu còn biết dương khí sao? Tôi tưởng rằng chưa có ai nói cho cậu biết chứ]

899 vốn đang lo lắng Mục Miên sẽ hỏi dương khí là cái gì, nó sợ sẽ dạy hư tiểu hồ ly thuần khiết, đang vắt óc tìm lý do, không nghĩ Mục Miên đã biết tới dương khí nên có chút ngạc nhiên.

"Tất nhiên là ta biết. Ta đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết."

Mục Miên đắc ý nhếch khóe miệng.

"Dương khí trên người này là thơm nhất, tài xế vừa rồi không có mùi thơm như vậy."

Tề Nam Lễ không hề biết Mục Miên đang giao lưu với hệ thống, lúc này hắn chỉ tập trung đến cơ thể đang áp sát vào mình, không có tâm trí chú ý tới sự lơ đãng của tiểu hồ ly.

Thân thể cậu vô cùng mềm mại , còn mang theo một mùi hương ngọt nị, khiến người ta muốn ôm vào lòng mà hít ngửi , năm ngón tay thon dài cẩn thận đặt trên cánh tay hắn, đầu ngón tay trắng hồng, cho dù cách một lớp quần áo cũng làm tim hắn đập nhanh không thể kiểm soát.

Bởi vì động tác với biên độ lớn, làm vạt áo của vậu bị vén lên, lộ ra cặp đùi non nớt nhìn trắng nõn mềm mại, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ chảy ra nước.

"Làm sao vậy?"

Tề Nam Lễ thấp giọng hỏi.

Theo chỉ dẫn của 899, Mục Miên rút tay ra khỏi cơ thể Tề Nam Lễ , đôi mắt lấp lánh lóe lên, đuôi mắt khẽ nhếch, lộ ra tư thái mị hoặc của hồ yêu, câu nhân và thuần khiết.

"Anh có mùi thơm quá."

Nói xong, cậu vô thức liếʍ ướt đôi môi, đầu lưỡi đỏ tươi lướt qua, không hề hay biết điều này có bao nhiêu cám dỗ đối với đàn ông.

Đôi mắt Tề Nam Lễ tối sầm lại, hắn đưa tay vuốt ve gò má mềm mại của cậu.

Cảm nhận được sự êm ái và mềm mịn dưới đầu ngón tay, hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

"cậu có biết mình đang nói gì không?"

Mục Miên có chút mờ mịt khi bị véo má, tiểu hồ ly không thích cảm giác bị giam cầm chút nào nên khuôn mặt nhỏ nhăn lại, rụt cổ về phía sau.

Cảm nhận được cậu giãy dụa, Tề Nam Lễ cũng buông tay ra.

Làn da của cậu thực sự rất mỏng manh, tuy không dùng nhiều sức nhưng vẫn để lại những vết ngón tay đỏ hồng trên đôi má trắng nõn mềm mại, trông vừa xấu xí lại vừa xinh đẹp khiến đầu ngón tay tê dại.

“Cậu rốt cuộc tới từ đâu?”

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng một mảng của cậu, hầu kết hắn không nhịn được mà lăn xuống, trầm giọng hỏi.

Ngay từ đầu, hắn còn tưởng cậu là do công ty đối thủ sắp đặt, nhưng trực giác lại nói cho hắn biết đối thủ của hắn không có khả năng tìm được một đại mỹ nhân có nhan sắc nhường này , hơn nữa thoạt nhìn trông quá sạch sẽ giống như yêu tinh đi lạc xuống nhân gian.

Mục Miên xoa xoa đôi má đỏ bừng, nhìn sang với đôi mắt ướŧ áŧ khi nghe người đàn ông hỏi, nói.

"Tôi từ trên núi xuống."

Hết chương... :))