Chương 3

☆3

Eđit: Quả cầu mèo~

_ _______

“Trên núi?”

Câu trẻ lời của cậu khiến Tề Nam Lễ có chút sửng sốt. Hắn cẩn thận quan sát Mục Miên một lượt.

Cậu chỉ mặc một chiếc sơmi rộng ngắn tay, cổ áo trễ xuống để lộ đầu vai mịn màng cùng xương quai xanh tinh xảo.

Làn da trắng nõn, đôi mắt linh động trong trẻo không dài hẹp mà tròn trịa làm mất đi vài phần mị hoặc, lại tăng thêm vài phần ngây thơ , mái tóc đen rối loạn, trên đầu còn dính mấy mẩu cây, thật sự giống như một tiểu hồ ly ham chơi lăn lộn trên núi.

Nhưng dù sao đây cũng là thế giới loài người nên Tề Nam Lễ không suy nghĩ nhiều , vả lại cách con đường này không xa quả thật có một ngọn núi, vì thế hắn thấp giọng hỏi.

“Cậu bị lạc trên núi không có tiền về nhà sao?”

Mục Miên tuy đã ngồi dậy nhưng vẫn thèm khát dương khí trên người Tề Nam Lễ, nên vẫn luôn động cái mũi nhỏ, nghiêng hẳn người về phía hắn, thậm chí còn không nghe rõ Tề Nam Lễ nói gì.

[Tề Nam Lễ đang hỏi cậu kìa]

899 nhìn bộ dạng nuốt nước miếng ừng ực của tiểu hồ ly, không khỏi nhắc nhở.

“Uh.”

Mục Miên miễn cưỡng thu hồi sự chú ý của mình, đôi mắt lấp lánh lộ ra vài phần mờ mịt, mê hoặc mà ngây thơ.

Thấy lời mình nói cậu một câu cũng không nghe lọt, Tề Nam Lễ không hề tức giận mà chỉ có chút buồn cười, không nhịn được đưa tay gõ nhẹ vào trán cậu, vừa định gõ thêm cái nữa, tay đã bị Mục Miên bắt lại.

Mục Miên chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương dễ chịu như vậy, cậu cũng chưa từng ra khỏi núi bao giờ, cho nên đây là lần đầu tiên ngửi thấy mùi dương khí, còn thơm hơn gà quay nhiều, làm cậu ngửi mà chảy cả nước miếng, không khỏi nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị rút lại của Tề Nam Lễ, đặt lên gò má hồng hào phấn nộm của mình cọ cọ, đôi mắt ẩm ướt híp lại, tựa như đang hưởng thụ.

[Mau buông ra]

Hành động này khiến 899 sợ hãi đến mức, hận không thể lao tới mang tiểu hồ ly trì độn này chạy.

Tề Nam Lễ chưa bao giờ gặp hành động nào to gan như vậy, trước đây cũng không phải không có người có ý đồ câu dẫn hắn, nên hắn rất ghét loại chuyện này.

Nhưng Mục Miên thì khác, có lẽ vì cậu quá đẹp hoặc có lẽ vì đôi mắt quá mức sạch sẽ trong trẻo của cậu không chứa bất kỳ cảm xúc dơ bẩn nào, khiến hắn không những không có cảm giác bài xích mà ngược lại còn có một cảm giác kì lạ chạy khắp tứ chi.

Nghe lời 889 Mục Miên không vui bẹp bẹp miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay người đàn ông ra.

Tiểu hồ ly tham ăn tuy cọ không nặng không nhẹ nhưng lại đem khuôn mặt nhỏ xoa đến đỏ bừng giống như vừa bị bắt nạt, hơn nữa còn chính mình không biết, cho rằng chiếm được tiện nghi lớn, đôi mắt ngập nước tràn đầy giảo hoạt.

Hút không được dương khí khiến cậu có chút buồn bực, muốn ốm lấy cái đuôi to của mình, nhưng nhớ lời 899 nói không được để lộ đuôi trước mặt mọi người, cậu chỉ có thể nắm lấy vạt áo của chính mình. Cặp đùi trắng mịn theo động tác của cậu lộ ra như ẩn như hiện.

[Đem vạt áo kéo xuống]

"Này cũng không được, kia cũng không được, không vui chút nào cả, ta muốn trở về núi.”

Tiểu hồ ly đã quen được nuông chiều, nổi lên tiểu tính tình.Liếʍ liếʍ môi, tùy hứng nói.

[Chờ lúc Tề Nam Lễ không có ở đây liền có thể thả đuôi ra chơi, lại còn có rất nhiều đồ ăn ngon]

Thấy Mục Miên tức giận, 889 nhanh chóng dỗ dành, còn mang đồ ăn ra dụ dỗ.

Nghe 899 nhắc tới đồ ăn, Mục Miên lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch lên, đôi mắt nhỏ đảo quanh, đáng yêu cực kỳ, sau đó quay đầu nhìn về phía Tề Nam Lễ mềm giọng nói.

“Chừng nào anh mới đi?”

[......]

[Không phải cảm thấy dương khí của hắn thơm sao]

Tuy rằng 899 biết Mục Miên dễ dụ, nhưng không nghĩ tới cậu có thể trực tiếp trở mặt không nhận người.

“Vẫn là rất thơm, nhưng ngươi lại không cho ta ăn.”

Mục Miên lưu luyến không rời trộm ngửi ngửi một chút, vẫn là lựa chọn gà quay thể ăn đến miệng.

Bên này Tề Nam Lễ lại cảm thấy mình đã rất lâu không có cảm giác bất đắc dĩ như vậy.

“Đây là xe của tôi, cậu nói xem tôi phải đi đâu?”

Ngay sau đó không đợi Mục Miên trả lời liền quay lại vấn đề ban đầu, mà hắn vẫn chưa nhận được câu trả lời.

“ Cậu không có tiền bắt taxi về nhà sao?”

Lần này Mục Miên thông minh hơn, không hỏi trực tiếp Tề Nam Lễ, mà trong lòng thầm hỏi 899.

“Taxi là cái gì?”

Sau khi nhận được lời giải thích của 899, cậu mới mở miệng trả lời.

“Không cần bắt taxi, tôi có thể tự mình về được.”

Hiện tại bụng cậu đều đã đói cồn cào, nói xong liền gấp không chờ nổi mà quay đầu muốn xuống, tốc độ nhanh đến mức 899 cũng chưa kịp phản ứng lại, kết quả là đầu đυ.ng phải cửa sổ xe, Tề Nam Lễ theo bản năng duỗi tay đem cậu túm trở về, cau mày cẩn thận xem xét cái trán bị va đỏ của cậu.

“Cậu đang làm gì vậy chứ?”

Mục Miên sợ đau đến mức bật khóc, lông mi thấm ướt từng sợi, trông vô cùng đáng thương, đôi mắt phiếm hồng nói bằng giọng nghèn nghẹn.

“Tôi muốn xuống xe.”

Tề Nam Lễ nhìn chiếc xe đang chạy, lại nhìn Mục Miên nước mắt lưng tròng đến cửa xe cũng không biết mở mà trầm mặc, nói với tài xế.

“Thay đổi lộ trình.”

“Vâng Tề tổng, ngài muốn về nhà sao?”

Tài xế điều khiển vô lăng, ánh mắt không ngừng rơi vào thiếu niên xinh đẹp ngồi ở ghế sau, thận trọng hỏi.

“Đi đến bệnh viện gần nhất.”

“Đó là nơi nào? Y quán sao?”

Mục Miên xoa xoa đôi mắt hỏi 899.

[Đại khái là vậy đi.]

“Anh ta mang ta tới nơi đó làm gì? Hồ tộc chúng ta khôi phục rất nhanh.”

Cậu nghi hoặc chớp chớp đôi mắt.

[…… Khả năng là muốn đưa cậu đi khám não.]

Hết .