Chương 20

☆20

Eđit: Quả cầu mèo ~

_ ______

Thấy nhiệm vụ hoàn thành, tiểu hồ ly liền không tim không phổi vứt sau đầu, nhỏ giọng thảo luận với 899.

"Dương khí của vai ác cũng rất thơm nhưng không thơm bằng Tạ Vân Tầm và mấy người khác."

Nói xong cậu suy nghĩ một chút, liếʍ khóe miệng hỏi.

“Bởi vì anh ta là người xấu sao?”

Mục Miên từng đọc sách viết về hồ ly, nói rằng người tâm địa xấu xa sẽ có mùi cực kì khó ngửi, nhưng Giang Trần Thuật vẫn rất thơm, cậu nghi ngờ cái mũi của mình hỏng rồi.

899 nhìn hai người đàn ông đang giằng co, lại nhìn tiểu hồ ly trong đầu chỉ có dương khí, trầm mặc một lát mới mở miệng nói.

[Đừng nghĩ vấn đề này nữa.]

Bảo bảo là ân nhân cứu mạng của tôi, ngày hôm đó tôi suýt chết, là bảo bảo tới kịp thời, giúp tôi rửa sạch vết thương và băng bó cẩn thận, lúc đó em ấy đau lòng tới phát khóc.

Thấy Tạ Vân Tầm không có ý định bắt tay với mình, Giang Trần Thuật thản nhiên thu tay lại, trực tiếp đoạt trả lời , sợ tiểu hồ ly cùng người đàn ông này nói nhiều hơn một câu.

“Anh ta nói dối, lúc đó là ta bị dọa khóc.”

Nghe được lời của Giang Trần Thuật, tiểu hồ ly bất mãn lên án với 899.

“Hơn nữa ta cũng không giúp anh ta rửa sạch vết thương, trưởng lão bảo nói dối buổi tối sẽ bị sơn quỷ tha đi."

[Vậy cậu gặp sơn quỷ bao giờ chưa?]

899 thành công bị tiểu hồ ly dẫn lạc đề.

"Chưa có."

Nghe cậu phủ nhận, 899 liền không nhịn được trêu chọc, vậy cậu còn tin lời trưởng lão nói.

Sau đó, nó thấy Mục Miên bẻ ngón tay, dùng giọng điệu thần bí nói.

"Mỗi lần bị đánh lòng bàn tay vì nói dối ta đều chạy đến chỗ trưởng lão ngủ."

[.]

Còn khá là thông minh.

Khác với bầu không khí nhàn nhã của một người một thống, Tạ Vân Tầm và Giang Trần Thuật bên này giống như một giây sau sẽ lao vào cắn xé nhau.

[.]

"Phải không? Xin lỗi, tôi chưa từng nghe Miên Miên nhắc qua chuyện này."

Nghe xong câu chuyện được thêm mắm dặm muối của Giang Trần Thuật, Tạ Vân Tầm vẫn khá bình tĩnh, cười nhẹ nói.

"Có thể do quan hệ của anh và bảo bảo chưa đủ tốt, dù sao cũng không có ai sẽ kể mọi chuyện của mình cho một người không quá thân thiết."

Thấy anh nói như vậy, Giang Trần Thuật ánh mắt càng trầm xuống, bên ngoài vẫn là bộ dạng thân thiện nhưng ngữ điệu lại có chút âm dương quái khí.

Từ nhỏ hắn đã có thể nhìn thấy thiện và ác trong lòng người, nhờ vậy mà tránh thoát rất nhiều cuộc ám sát của người mẹ muốn nuốt chửng tài sản nhà họ Giang thuê gϊếŧ.

Nhưng hắn lại nhìn không thấu Tạ Vân Tầm, điều này khiến hắn phá lệ cảnh giác.

Nếu 899 biết được suy nghĩ trong lòng Giang Trần Thuật chắc chắn sẽ nhận ra, chẳng trách vai ác luôn đa nghi từ nhỏ lại thích vai chính thụ đơn giản chỉ vì anh đã cứu mình, thì ra là do không nhìn thấu nội tâm anh mới khiến hắn hứng thú, nhưng tất cả những điều này đã mất đi bởi sự xuất hiện của tiểu hồ ly.

Tạ Vân Tầm không định đôi co với người đàn ông mở mồm cắn loạn này, tầm mắt rơi xuống tiểu hồ ly đang phát ngốc đứng phía sau, nhẹ giọng hỏi:

" Miên Miên, có muốn đến nhà tôi ăn tối không? Hôm nay tôi định làm canh gà, nhưng một mình không ăn hết."

Kể từ ngày Mục Miên chạy ra khỏi nhà anh, Tạ Vân Tầm đã tìm kiếm rất nhiều tư liệu về Hồ Ly trên mạng, còn đọc một ít tiểu thuyết, biết được đại khái hồ ly thích ăn thịt gà.

Cậu không thích ăn cũng không sao, dương khí của anh cũng có thể đút no Tiểu Hồ Ly.

Tạ Vân Tầm không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến quá trình hút dương khí của Hồ Ly đọc trên tiểu thuyết.

" Anh đưa bảo bảo đi ăn những thứ này? Cũng không biết xấu hổ nói ra.”

" Được được."

Giọng điệu khinh Thường của Giang Trần Thuật cùng âm thanh gấp không chờ nổi của Mục Miên đồng thời vang lên.

Tiểu Hồ Ly tham ăn đã vài ngày không được ăn thịt gà, sao chống lại được dụ hoặc, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, liên tục gật đầu, 899 cũng không kịp ngăn cản.

“Bảo bảo, tôi cũng có thể dẫn em đi uống canh gà, tôi bảo đầu bếp trong nhà nấu, khẳng định ngon hơn người khác làm."

Dù sao cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, Giang Trần Thuật đối mặt với tình huống này cũng không xấu hổ chút nào, Lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Mục Miên.

“Miên Miên đồng ý với tôi trước.”

Chẳng sợ Tạ Vân Tầm Tính tình có tốt đến đâu, thì đối mặt với Giang Trần Thuật ngang nhiên cướp người cũng không khỏi lạnh mặt, trầm giọng bảo.

"Anh đang bàn thứ tự trước sau với tôi sao ?"

Giang Trần Thuật lại nhìn về phía anh nhếch môi khinh miệt.

Nhìn khuôn mặt vô liêm sỉ của hắn, Tạ Vân Tầm lúc này mới nhận ra việc giảng đạo lý với tình địch vô nghĩa đến mức nào, vì thế anh nhìn về phía Mục Miên, nhẹ giọng hỏi.

"Cậu muốn đi với ai Miên Miên?”

"Nhất định phải chọn tôi bảo bảo, tôi có thể yêu cầu đầu bếp làm rất nhiều món đa dạng."

Giang Trần Thuật cũng không cam lòng yếu thế, nhìn chằm chằm Mục Miên.

Thấy hai người đồng thời nhìn về phía mình, Mục Miên trong đầu tràn đầy chấm hỏi, hoang mang nói với 899.

“Bọn họ không muốn làm canh gà cho ta nên cố ý diễn kịch sao?"

[.]

[Chọn Tạ Vân Tầm.]

Vai chính thụ tính cách tương đối ôn nhau, 899 cảm thấy cậu qua đó sẽ an toàn hơn chút.

Cũng may tuy Mục Miên vẻ mặt nghi ngờ, nhưng cũng nghe lời hệ thống, ngoan ngoãn đáp.

“Muốn đi với Tạ Vân Tầm.”

Nghe cậu nói vậy, trong mắt Tạ Vân Tầm tràn đầy ý cười, ngược lại Giang Trần Thuật nháy mắt đen mặt, nhìn có chút đáng sợ.

“Như vậy vị tiên sinh này, tôi đưa Miên Miên đi trước.”

Tạ Vân Tầm đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của hắn cũng không sợ chút nào, thậm chí còn không mặn không nhạt lên tiếng đâm hắn một nhát, rồi mới hướng vè Mục Miên, ôn nhu nói.

“Đi thôi.”

" Vậy lần sau tôi lại đưa bảo bảo đến nhà mình ăn, dù sao cũng còn rất nhiều cơ hội."

Giang Trần Thuật sắc mặt chỉ trầm xuống một chút, liền nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khóe miệng hơi cong lên, câu cuối cùng hắn nói ra phá lệ nghiêm túc, tựa hồ ẩn chứa gì khác.

Nghe ra hàm ý của câu nói, Tạ Vân Tầm nén giận phong khinh vân đạm đáp lại một câu.

“Vậy sao, rửa mắt chờ mong.”

Nói xong liền mang Mục Miên ra ngoài.

【 Cậu đi cùng Tạ Vân Tầm, không sợ bị Tề Nam Lễ phát hiện sao?]

Thời điểm đi trên đường, 899 đột nhiên nhớ ra Tề Nam Lễ không cho cậu ra khỏi cửa, liền vội vàng nhắc nhở.

Tiểu hồ ly tham ăn hiển nhiên đã quên mất chuyện này, trên mặt đều là" Tề Nam Lễ cái gì?"

[.]

[Tề Nam Lễ không cho cậu ra cửa, không phải sao?]

899 bất đắc dĩ mở miệng.

Như nhận ra hệ thống cạn lời, Mục Miên đảo đảo đôi mắt, duổi tay nắm lấy vạt áo Tạ Vân Tầm lắc nhẹ, nhỏ giọng nói.

“Anb chờ tôi một chút.”

Sau đó không chờ Tạ Vân Tầm phản ứng, liền quay đầu chạy về phía nhà Tề Nam Lễ.

【 Không uống canh gà nữa?】

Thấy tiểu hồ ly chạy về hướng Tề gia, 899 hỏi.

“Đương nhiên uống, ta đi chuẩn bị chút đồ trước.”

【 Nhìn đường】

899 cũng khá tò mò, nhưng Mục Miên chạy quá nhanh, nó sợ cậu vấp ngã chỉ có thể kiềm lại, nhọc lòng nhắc nhở cậu chú ý an toàn.

-------