Chương 21

☆21

Eđit: Quả Cầu Mèo~

_ ______

Lúc này Tề Nam Lễ và Tề Cẩn Phong đều không có ở nhà, Mục Miên mở cửa xác định không có ai, liền đi lên lầu hai.

"Ở đây có giấy Tuyên Thành cùng bút lông không?"

Cậu vừa đi vừa hỏi.

[Cậu muốn viết chữ?]

"Uh uh"

Bây giờ là xã hội hiện đại, ngoại trừ một số người yêu thích thư pháp sẽ có bút lông thì những nơi khác trên cơ bản là không có , 899 suy tư một lúc, mở miệng hỏi.

[ Có vở cùng bút máy ở trong ngăn kéo, dùng được không? ]

“Cái kia có thể dùng để viết chữ được sao?”

Tiểu hồ ly trước giờ chưa từng nghe qua cái này, tò mò chớp chớp mắt.

[ có thể.]

“Nhưng ta không biết dùng.”

[ Tôi dạy cho cậu.]

Sau đó, dưới sự hướng dẫn của 899, Mục Miên thuận lợi lật sổ với bút, dịch ghế lại gần rồi ngồi xếp bằng trên đó.

Cậu gập ghềnh dựa theo video dạy học của 899, viết xong vài chữ đặt trên bàn.

“Được rồi!”

Cậu tự hào vỗ nhẹ vào mảnh giấy có vài chữ, vui vẻ nói.

"Ta học khá nhanh đó."

899 nhìn khuôn mặt nhỏ dính mực của cậu, lại nhớ đến nội dung trên tờ giấy, nhất thời cảm thấy vừa mắc cười, vừa không nói lên lời.

[Bây giờ phải đi hả?]

“uh uh uh.”

Mục Miên nhớ thương món canh gà, liếʍ đôi môi hồng thuận, sốt ruột chạy ra cửa.

Tạ Vân Tâm đứng đó chờ Mục Miên đã nửa ngày mà vẫn chưa thấy bóng dáng cậu đâu, có chút lo lắng nhíu mày, đang định chạy theo hướng cậu vừa đi tìm người, liền nhìn thấy tiểu hồ ly mang gương mặt nhem nhuốc chạy tới phía mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo dính đầy mực, ngay cả khóe miệng cũng không tránh khỏi, cố tình bản thân cậu lại không hề hay biết, đôi mắt sáng lấp lánh kéo Tạ Vân Tầm về phía trước.

Người đàn ông có chút bất đắc dĩ đứng tại chỗ.

Tiểu hồ ly phát hiện không thể kéo được Tạ Vân Tầm, liền nghi hoặc quay đầu lại.

Đôi mắt trong veo như đang hỏi làm sao vậy?

" Cậu đã đi đâu? Tại sao lại dơ như vậy?"

Tạ Vân Tầm giơ tay xoa gò má mềm mại của cậu, mắt mang ý cười hỏi.

Nghe người đàn ông nói vậy, Mục Miên có chút mờ mịt, theo bản năng đưa tay lên xoa mặt chính mình.

Kết quả khiến gương mặt trắng nõn mềm mại càng thêm loang lổ, thiếu niên không thể tự nhìn mặt mình, chỉ có thể dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn người đàn ông tìm trợ giúp.

Tạ Vân Tầm nhìn bộ dáng trông mong của cậu, nhịn không được nghiêng mặt, khẽ cười ra tiếng.

Trước khi tiểu hồ ly muốn xù lông, anh kịp thời dắt tay cậu, cúi đầu nhẹ giọng nói.

"Về nhà tôi giúp cậu dùng nước tẩy trang rửa sạch."

Mục Miên ngửa đầu ngoan ngoãn gật gật, sau đó rầm rì chỉ trích 899.

“Tại sao ngươi không nói cho ta biết.”

[Cậu chạy nhanh quá, tôi đâu có kịp nói.]

“Tại ngươi.”

Tiểu hồ ly ngang ngược cực kì, căn bản không muốn nghe hệ thống giải thích, phồng má, cố tình nói.

[.]

——

Tại Tề gia.

Tề Nam Lễ cùng Tề Cẩn Phong lần lượt về tới nhà, ban đầu không phát hiện điều gì bất thường.

Mãi đến bữa tối, tiểu hồ ly luôn đúng giờ chạy xuống mong ngóng thịt gà không thấy bóng dáng đâu, hai người mới bắt đầu nghi hoặc.

“Ngồi xuống, tôi đi.”

Thấy Tề Cẩn Phong ngồi không yên muốn lên lầu, Tề Nam Lễ nhàn nhạt mở miệng nói.

“Dựa vào cái gì?”

Tề Cẩn Phong đáp lại với giọng điệu khó chịu.

“Dựa vào đây là nhà tôi.”

Người đàn ông không nhanh không chậm lên tiếng chặn họng Tề Cẩm Phong.

Tề Cẩn Phong lập tức nghẹn lại, xụ mặt ngồi trở lại vị trí ban đầu, đem chén bát va chạm vào nhau tạo ra tiếng leng keng.

Tề Nam Lễ không quản hành vi ấu trĩ của anh ta, chậm rãi đứng dậy đi lên lầu.

“Miên Miên?”

Hắn đi tới phòng Mục Miên, nhẹ giọng hỏi.

“Còn giận? Hôm nay có món gà hầm nấm cậu thích nhất, không xuống ăn sao?"

Nhưng chờ lúc lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Tề Nam Lễ lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Bình thường khi nghe thấy có món ăn yêu thích của mình, cậu sẽ nhiệt tình mở cửa, làm nũng khen ngợi người đàn ông thật tốt, nhưng bây giờ một chút tiếng động cũng không có.

Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc hẳn, đưa tay nắm lấy tay cầm, mở cửa.

Cửa ban công trên phòng mở rộng, chăn trên giường có chút hỗn độn, nhưng không thấy Mục Miên đâu.

Tề Nam Lễ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đang định xuống lầu lấy di động gọi cho cấp dưới tìm người, thì đột nhiên thấy tờ giấy trên bàn.

Hắn bước vài bước đến mặt bàn, cầm tờ giấy xé nham nhở lên, nhìn thấy trên đó ghi mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

[ Anh bắt nạt tui, không cho tôi ăn thịt, tôi muốn đi tìm Tạ Vân Tầm, anh ấy nấu canh gà rất ngon.]

Mục Miên không giỏi viết chữ, hơn nữa chữ cổ đại và hiện đại lại có sự khác biệt rất lớn, để Tề Nam Lễ có thể hiểu được, cậu chỉ còn cách chép chữ, cho nên nhìn cực kì xấu, ghép vần cũng quá nhiều nét bút, tiểu hồ ly lười nhác làm nũng với 889 khiến nó hết cách phải ngưng video, và chiếu hình ảnh cho cậu chép.

Tề Nam Lễ phải đọc mấy lần mới hiểu, đoạn kết Mục Miên còn vẽ một con vật nhỏ kì lạ vừa giống mèo lại giống chó với cái đuôi cực kì lớn.

Người đàn ông khó mà hình dung tâm trạng của mình lúc này, vừa tức giận vừa buồn cười, nhìn dòng chữ xấu xí khiến hắn nghĩ đến cảnh tượng cậu mang khuôn mặt đầy nghiêm túc ghé vào bàn viết chữ, có chút đáng yêu.

“Làm sao vậy?”

Tề Cẩn Phong thấy hắn mãi không xuống, có chút khó nhịn nổi, bèn lên tầng xem xét tình hình, lại nhìn thấy Tề Nam Lễ trên tay cầm một tờ giấy, khuôn mặt lộ ra nụ cười sủng nịch.

Anh nổi hết cả da gà , bước lên trước vài bước, nghiêng đầu nhìn tờ giấy kia.

"Đây là cái gì? Quỷ vẽ bùa?"

Tề Cẩn Phong nhíu mày nhìn mớ hỗn độn trên giấy.

Nghe anh nói vậy, Tề Nam Lễ khẽ nhướng mày, không chút để ý phun ra mấy chữ.

“Mục Miên viết.”

“Khụ, để tôi nhìn kỹ lại xem.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Tề Cẩn Phong đột nhiên thay đổi, đưa tay đoạt lấy, giống như nhìn thấy bảo bối.

Tề Nam Lễ nghiêng người nhẹ nhàng tránh thoát, thuận tiện nhét tờ giấy vào túi, xoa xoa lệ chí ở khóe mắt nói.

"Em ấy bỏ nhà đi rồi."

“Cái gì?! Vậy còn không mau tìm cậu ấy trở về.”

Khác với sự nôn nóng của Tề Cẩn Phong, Tề Nam Lễ biết cậu đang ở với Tạ Vân Tầm, phái người đi tìm hiểu một chút là ra địa chỉ, nên hắn "đứng nói chuyện eo không đau"*mở miệng bảo.

* tục ngữ

“Cẩn phong, cậu đã không còn nhỏ nữa rồi, không thể lúc nào cũng ỷ lại vào chú của cậu được.

Tề Cẩn Phong nghe thấy lời của hắn có chút không thể tin nổi, dù sao anh cũng biết chú nhỏ của mình quan tâm Mục Miên đến mức nào.

Thấy hắn bày ra bộ dáng việc không liên quan đến mình, Tề Cẩn Phong phản ứng lại rất nhanh, sau đó nhếch môi, mở miệng giễu cợt, lạnh lùng nói.

"Được, tôi tự mình tìm, có bản lĩnh thì lúc đó đừng có đoạt người với tôi."

Nói xong liền quay, người bước xuống lầu.

"Xùy, còn dám nói thích tiểu hồ ly, không biết xấu hổ."

Anh ta khinh thường lẩm bẩm, sải bước đến cửa, đẩy ra liền cùng Diệp Khanh Qua đang muốn gõ cửa bốn mắt nhìn nhau.

“Sao cậu lại tới đây?”

Giọng điệu Tề Cẩn Phong còn mang chút tức giận khiến anh trông khá hung dữ.

"Nội thất trong nhà còn chưa dọn xong, tôi muốn ở lại thêm một đêm."

Diệp Khanh Qua biết tính cách bạn của mình ra sao nên cũng không để ý, chỉ dùng ánh mắt thản nhiên nhìn anh ta, hỏi.

“Xảy ra chuyện gì?”

Mặc dù Tề Cẩn Phong không muốn để Diệp Khanh Qua biết về sự tồn tại của Mục Miên, nhưng bây giờ người đã mẹ nó chạy, anh ta nào có thời gian nghĩ tới chuyện khác, cho nên trực tiếp nói ra.

"Giúp tôi tìm một người, tên là Mục Miên, chính là người lúc trước sống ở căn phòng thứ ba bên kia, cậu ấy mất tích rồi."

Diệp Khanh Qua nghe vậy, đầu ngón tay giậy giật, trên mặt không biểu lộ cảm xúc, bình tĩnh hỏi.

"Tại sao lại mất tích?"

"Bỏ nhà chạy ra ngoài."

Tề Cẩn Phong bực bội gãi đầu, hung ác nói.

"Chờ tôi tìm được cậu ta, chắc chắn sẽ đánh mông, ai bảo chạy loạn."

Nói xong phát hiện Diệp Khanh Qua đã quay đầu bỏ đi, Tề Cẩn Phong nghi hoặc gọi anh.

"Cậu đi đâu vậy? Không phải định ở lại đây sao?"

"Nghĩ kĩ lại, vẫn cảm thấy ở đây không tiện, tôi ra khách sạn nghỉ tạm một đêm."

Nghe anh gọi, Diệp Khanh Qua dừng lại mọt chút, sau đó liếc mắt nhàn nhạt nói một câu như vậy liền đi.

Tề Cẩn Phong trong lòng đang bực bội, theo bản năng đáp một tiếng.

Mãi đến khi hắn đã đi xa mới lấy lại tinh thần, sau đó thầm mắng một câu.

"Đệt, cậu còn chưa nói có giúp tôi tìm người hay không đâu."

-------

Dạo này lười eđit quá :))