Chương 5

Nay sinh nhật tui nên tui vui làm thêm 1 chap:))_ ______

☆5_ ______

[Đây chính là sức mạnh của cốt truyện sao? Cho dù bị pháo hôi ngăn cản, vai chính công thụ vẫn sẽ gặp được nhau]

899 cảm thán mà nói.

“Mau buông ra.”

Nhìn người đàn ông trước mặt đang ôm lấy Mục Miên, Tề Nam Lễ bình tĩnh nói.

Mục Miên không muốn đi cùng hắn, tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của Tạ Vân Tầm, chớp chớp đôi mắt.

Cảm nhận được sự ỷ lại của cậu, Tạ Vân Tầm cúi đầu cười cười trấn an, sau đó nhìn về phía Tề Nam Lễ.

“Xin lỗi, nhưng hình như cậu ấy không muốn đi cùng anh.”

Tiểu hồ ly tham ăn một bên gật đầu một bên rúc ở trong lòng ngực Tạ Vân Tầm cọ cọ, lén hút một chút dương khí, thoải mái đến mức đôi mắt đều nheo lại.

Tạ Vân Tầm cảm giác được động tác nhỏ của cậu, thân thể cứng đờ trong chốc lát, sau đó bình tĩnh ôm chặt Mục Miên vào lòng.

“Tôi bảo cậu buông tay.”

Nhìn hai người đang dính chặt lấy nhau, trong lòng Tề Nam Lễ vô cùng tức giận, lạnh lùng lên tiếng.

“Cậu tên Miên Miên phải không? Cậu có muốn đi cùng anh ta.”

Đối mặt với sự tức giận của Tề Nam Lễ ,Tạ Vân Tầm không sợ hãi chút nào , dùng giọng nói dịu dàng hỏi Mục Miên đang làm ổ trong lòng ngực mình.

Mục Miên đang trộm cọ chút dương khí, nghe câu hỏi của anh vội vàng liếʍ liếʍ đôi môi hồng thuận, nhỏ giọng nói.

“Không muốn.”

Có thể do hút dương khí khiến khuôn mặt nhỏ của cậu càng trở nên kiều diễm ướŧ áŧ, gò má mềm mại hồng hào, sóng mắt lưu chuyển tràn ra vẻ câu nhân mị hoặc, làm tai Tạ Vân Tầm đỏ bừng.

“Lại đây Miên Miên, tôi sẽ không đưa cậu đến bệnh viện.”

Tề Nam Lễ cố nén khó chịu, kiên nhẫn dỗ dành nói.

“Đưa cậu đi ăn cơm được không?”

Không ngờ lời hắn tùy tiện nói lại khiến tiểu hồ ly động tâm, lông mi run run, đôi mắt lấp lánh nhìn sang, giống như động vật nhỏ phán đoán xem lời hắn nói là thật hay giả.

Nhận thấy Mục Miên đã ngo ngoe rục rịch, trong lòng Tề Nam Lễ khẽ thở phào, đôi mắt khinh thường nhìn về phía Tạ Vân Tầm, giọng nói trầm thấp bình tĩnh vang lên.

“Cậu có thể ăn bất cứ những gì mình thích, nhà tôi có đầu bếp riêng, món gì cũng có.”

Mục Miên nuốt nuốt nước bọt suy nghĩ một lúc, lưu luyến không rời cọ cọ Tạ Vân Tầm nhân cơ hội này hút chút dương khí, sau đó giãy giụa muốn đi về phía Tề Nam Lễ.

Thấy thân thể mềm mại trong lòng ngực chuẩn bị rời đi, Tạ Vân Tầm theo bản năng duỗi tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cậu, mãi đến khi Mục Miên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên mới hoàn hồn chậm rãi buông ra.

Thấy Mục Miên đi về phía mình,lông mày đang nhíu chặt của Tề Nam Lễ rốt cuộc cũng giãn ra, ánh mắt không chút để ý dừng trên người Tạ Vân Tầm, đáy mắt đều nổi lên lạnh lẽo, không rõ ý vị lên tiếng.

“Mọi việc đều phải tự nhìn xem mình có xứng hay không.”

Nói xong liền nắm lấy tay Mục Miên đi về phía xe, chỉ để lại Tạ Vân Tầm một mình đứng đó trong mắt không hiện rõ cảm xúc.

Vốn tưởng rằng sẽ được chứng kiến cuộc gặp gỡ định mệnh của hai nhân vật chính, nhưng 899 càng xem càng thấy không thích hợp.

Nói không phải chứ, vì sao các người nhìn qua càng giống tình địch hơn vậy?

Lúc 899 đang hoài nghi nhân sinh thì bên này tiểu hồ ly đã tung ta tung tăng đi theo Tề Nam Lễ về nhà.

Nơi Tề Nam Lễ ở là một biệt thự đơn lập, bên trong không có nhiều trạm khắc phức tạp hay đồ cổ quý giá mà nhìn khá đơn giản và thanh lịch.

“Cởi giày ra và thay cái này vào.”

Hắn lấy ra một đôi dép lê đặt ở bên chân Mục Miên.

“uhm uh.”

Mục Miên tò mò nhìn đông nhìn tây trả lời cho có lệ.

[Dép trong nhà]

Thấy tiểu hồ ly cởi giày liền chạy, 899 không khỏi mở miệng nhắc nhở.

“Không muốn xỏ, không thoải mái chút nào.”

Mũi Mục Miên nhăn lại, tùy hứng không chịu đi dép trong nhà, bởi vì sàn nhà là gạch men sứ cho nên có chút lạnh, cậu không tự giác đem chân trái đạp lên chân phải, ngón chân hồng nhạt khẽ cuộn lại.

“Ngoan, đem giày đi vào, muốn ăn cái gì tôi bảo đầu bếp làm cho cậu.”

Tựa hồ phát giác Mục Miên không vui, Tề Nam Lễ nhẹ giọng nói.

“Muốn ăn gà quay, gà hầm nấm, gà muối ớt, gà Cung Bảo!”

Nghe được lời hắn nói Mục Miên vội vàng đem chân nhét vào trong dép, đôi mắt sáng lấp lánh kể những món 899 đã từng nhắc qua, nói xong còn liếʍ liếʍ môi.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của cậu Tề Nam Lễ mỉm cười, lệ chí cùng đuôi mắt cong lên khiến hắn trở nên quyến rũ lạ thường, giơ tay xoa xoa gò má mềm mại của cậu.

“ Thật giống một tiểu hồ ly tham ăn.”

Nói xong liền xoay người hướng về phía phòng bếp.

“Hắn có phải đã phát hiện thân phận của ta rồi không?”

Mục Miên chớp chớp đôi mắt hồ ly thanh triệt, ở trong đầu nghi hoặc hỏi 899.

[Vẫn chưa]

“uh uh uh.”

Được hệ thống trả lời, Mục Miên gật gật đầu, sau đó đem dép ném ra dùng đôi chân trần trụi chạy khắp nơi.

[Sao ngươi lại đem dép cởi ra rồi?]

“Không muốn xỏ.”

Mục Miên cái mũi nhỏ giật giật, đôi mắt câu nhân linh động nhìn khắp xung quanh, đuôi mắt mang theo giảo hoạt.

[Vậy ngươi còn đồng ý với Tề Nam Lễ]

“Dù sao anh ta cũng đã đồng ý nấu cơm cho ta rồi.”

Cậu đi đến sô pha, tò mò nằm lên rồi ngậm ngón tay mài mài răng nanh.

[Không đi dép sẽ cảm lạnh]

Lần đầu tiên 899 cảm thấy mình giống như một ông bố già lo lắng cho con.

Trên sô pha có một chút mùi dương khí của Tề Nam Lễ khiến tiểu hồ ly thoải mái cọ cọ, khuôn mặt đều nổi lên ửng đỏ, nhìn cực kỳ thích ý.

“Không đâu, đuôi của ta có thể dữ ấm.”

Vừa nói, cái đuôi khổng lồ màu trắng tuyết của cậu lộ ra dưới vạt áo, vui vẻ đặt nó lên ghế sofa và lắc lắc.

[Thu đuôi lại nhanh lên!]

Mục Miên ngoan ngoãn ôm lấy cái đuôi to ấm áp của mình, mái tóc màu trắng dán sát lên gò má phấn nộm, nghi hoặc chớp chớp đôi mắt.

“Hiện tại Tề Nam Lễ không phải không ở đây sao?”

[Vậy lỡ anh ta đột nhiên xuất hiện thì sao.]

“Được rồi.”

Cậu không vui đem cái đuôi thu lại.

“Nhân loại thật nhiều chuyện.”

[..….]

-------

.