Chương 6

☆6. Eđit:Quả cầu mèo~

_ ______

Đầu bếp nhà Tề Nam Lễ động tác rất nhanh, không bao lâu từng món ăn đã được đặt trên bàn.

“Thơm quá .”

Mục Miên hít hít cái mũi, đôi mắt sáng lấp lánh nói.

"Mau ăn đi.”

Nhìn bộ dạng nuốt nước miếng của cậu, khóe miệng Tề Nam Lễ khẽ cong lên.

[Đũa]

Thấy Mục Miên trực tiếp duỗi tay muốn bốc đồ ăn, 899 bất đắc dĩ nói.

“Ta không có biết dùng.”

[Tôi mở video cho cậu học nhé?]

Mục Miên không tình nguyện nhấp nhấp đôi môi hồng thuận, nhìn về phía Tề Nam Lễ không biết nghĩ tới gì đó, chớp chớp đôi mắt, giơ chân đá đá người đàn ông ngồi đối diện.

“Muốn đút.”

Cổ áo cậu rũ xuống vai, lộ ra da thịt trắng tuyết, khuôn mặt nhỏ giương đôi mắt nhìn qua câu hồn đoạt phách, lấy chân đá người cũng không có bao nhiêu sức lực mà giống như đang cọ nhẹ.

Khi nhìn về phía người đàn ông, đôi mắt cậu hướng lên mang theo vẻ quyến rũ phong tình, giống như đang bí mật mời gọi, nhưng cố tình ánh mắt lại trong sáng ngây thơ.

Tề Nam Lễ bị cái liếc mắt của cậu làm thân thể tê dại, tim đập nhanh hơn.

“Sao anh ta không để ý tới ta?”

Mục Miên thấy người đàn ông ngồi trên ghế chậm chạp không có động tác, nhăn mũi lại, giọng nói có chút ấm ức hỏi.

[Tự cậu ăn đi, đừng chỉ chờ người đút]

Má Mục Miên hơi phồng lên khi nghe những lời của 899, cậu vừa định nói gì đó, Tề Nam Lễ rốt cuộc cũng có phản ứng.

Hắn đứng dậy đến chỗ bên cạnh Mục Miên ngồi xuống, thong thả ung dung gắp thịt lên đút vào miệng Mục Miên.

Động tác liền mạch lưu loát, cứ như hắn chưa từng do dự vậy.

[……]

Mục Miên nhìn miếng thịt trước mắt liếʍ liếʍ môi, vươn đầu về phía đó, dùng răng nanh thật cẩn thận cắn một miếng, phát hiện không có vấn đề gì liền vươn đầu lưỡi đỏ tươi cuốn lấy miếng thịt vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp.

“Ngon quá.”

Nuốt xuống miếng thịt, ánh mắt cậu sáng lên.

Tề Nam Lễ nhìn bộ dáng của cậu ý cười trong mắt càng đậm, tay không nhanh không chậm tiếp tục đút.

Tiểu hồ ly rất kén ăn, nhìn thấy rau là nhăn mặt rụt đầu, gắp đến thịt lại ló đầu ra.

[Đừng ăn quá nhiều, buổi tối sẽ khó tiêu hóa]

Mắt thấy Mục Miên đã ăn hết hai bàn thịt, 899 nhịn không được nhắc nhở.

Nghe được nó nói Mục Miên chưa đã thèm liếʍ liếʍ miệng, ngoan ngoãn dừng ăn cơm.

“Ăn no rồi?”

Thấy cậu không còn mở miệng đòi ăn, Tề Nam Lễ thấp giọng hỏi.

“uhm uhm.”

Sau khi ăn no Mục Miên liền nhớ thương cái đuôi bông xù của mình, nhìn khắp xung quanh như đang cân nhắc xem nên đi đâu, đôi mắt linh động chớp chớp.

“Tôi muốn ở một mình một lát.”

Tề Nam Lễ nhìn cậu ăn xong liền trở mặt không nhận người, buồn cười giơ tay gõ gõ chóp mũi cậu.

Luồng dương khí mạnh mẽ lập tức ập vào mặt, tiểu hồ ly nháy mắt bị hun đến đầu óc choáng váng, khi Tề Nam Lễ đang định rút tay lại thì cậu vô thức đuổi theo.

Thấy người vừa nói muốn ở một mình nay lại dán vào hắn không rời, Tề Nam Lễ khẽ nhướng mày, thử đuỗi bàn tay qua.

Cái mũi Mục Miên giật giật, sau đó đặt những ngón tay nhỏ xinh của mình lên cổ tay của hắn, gò má mềm mại trực tiếp cọ xát vào đó, đôi mắt bất giác ươn ướt, khuôn mặt đều nổi lên ửng đỏ, như một tiểu hồ ly ăn no ôm tay chủ nhân làm nũng, thoạt nhìn mê người cực kỳ.

[Đừng ăn]

Nhìn thấy mắt Tề Nam Lễ càng tối hơn, 899 vội vàng mở miệng.

“Thơm quá à.”

Mục Miên lưu luyến không rời buông tay ra, đôi mắt vẫn còn nhìm chằm chằm vào bàn tay người đàn ông, nhấp nhấp môi thịt nhuận hồng, nhỏ giọng oán trách.

“Quả thực như một con gà quay ở trước mặt ta đi tới đi lui nhưng làm sao cũng không ăn được.”

[...]

“Tôi đưa cậu về phòng nhé?”

Nhìn thiếu niên buông tay mình ra, Tề Nam Lễ trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhớ tới cảm xúc mềm mại vừa rồi, xoa xoa ngón tay.

“được được, muốn đi.”

Không có dương khí để ăn Mục Miên liền không chú ý đến người đàn ông nữa, một lòng chỉ muốn chải cái đuôi, bộ dạng không tim không phổi.

“Vậy đi thôi.”

Không biết vì sao, Tề Nam Lễ có loại cảm giác bị dùng xong liền vứt, hắn áp xuống suy nghĩ vi diệu trong lòng, đứng dậy dẫn Mục Miên lên lầu hai.

——

Trong quán bar.

“Phong ca, anh không uống nữa sao?”

Người đàn ông với mái tóc vàng đang ôm một nữ nhân nhìn về phía người đã đứng dậy mặc áo khoác, say khướt hỏi.

“Không.”

Người được gọi là Phong ca ngậm điếu thuốc trong miệng tùy ý nói.

“Anh vẫn định ở nhà chú nhỏ?”

Nam nhân tóc vàng hôn người phụ nữ bên cạnh một cái, khiến cô nàng hờn dỗi hừ nhẹ, cười hì hì nói.

“Uh, đi đây.”

Người đàn ông có diện mạo tuấn mỹ tùy ý vẫy vẫy tay, đẩy cửa đi ra ngoài.

“Thích rồi?”

Nam nhân tóc vàng thấy người trong lòng ngực còn lưu luyến nhìn chằm chằm cửa, ánh mắt mang theo trào phúng.

“Không có, chỉ là cảm thấy anh ấy rất lạnh lùng.”

Người phụ nữ xem như có mắt nhìn, nhận ra Hoàng Mao không vui, chủ động hôn hắn một cái thuận miệng trêu chọc.

“Anh ta cũng không phải người cô có thể mơ ước,anh ta có địa vị rất lớn.”

Rồi hắn giơ tay rót một chén rượu.

“Thật sao? Còn có người có địa vị hơn cả Lý thiếu ngài sao.”

Vẻ mặt không thể tin nổi của người phụ nữ khiến hắn hài lòng, cho nên cũng không ngại nhiều lời một chút.

“Biết tên anh ấy là gì không?”

Thấy người phụ nữ lắc lắc đầu, hắn cũng không úp úp mở mở, nói thẳng ra.

“Tề Cẩn Phong.”

Tiếp đó hắn lại bổ sung nói.

“Biết tập đoàn Tề thị ở thành phố S không? Đó là công ty chú anh ta điều hành.”

Ai mà không biết Tề gia ở thành phố S là gia tộc đứng đầu trong giới hào môn,cho dù nam nhân tóc vàng không nói thêm gì, người phụ nữ cũng có tự mình hiểu lấy kiềm chế ý nghĩ trong lòng.

——

Bởi vì biệt thự của Tề Cẩn Phong ở vùng ngoại ô, cho nên thỉnh thoảng anh sẽ đến tá túc ở nhà chú, cũng có chìa khóa nơi này.

Hôm nay anh uống không tính là nhiều, cho nên thần chí tương đối thanh tỉnh, mở cửa đi thẳng tới lầu hai.

Tề Nam Lễ chưa từng dẫn người về nhà, hơn nữa Tề Cẩn Phong mỗi lần tới thời gian không cố định, có đôi khi vài tháng mới đến một lần, có đôi khi cách một tuần đến một lần, bởi vậy anh cũng không có phòng chuyên môn, trước nay đều là tùy ý tìm gian phòng cho khách nghỉ ngơi một đêm.

Nhưng lần này rõ ràng có chút bất đồng.

Vừa đẩy cửa đã ngửi thấy trong phòng tràn ngập một mùi thơm ngọt nị, khiến người muốn nghiện.

Tề Cẩn Phong cũng không bật đèn nên chỉ có thể loáng thoáng thấy trên giường phình ra một núi nhỏ, dường như có người bên trong.

Đôi mắt anh nheo lại, tuy rằng không có uống say, nhưng vẫn có chút choáng váng, lá gan cũng lớn hơn, cho nên không lập tức đi ra ngoài, mà chậm rãi tiến tới gần chiếc giường.

Qua ánh sáng mờ ảo lọt vào từ tấm rem cửa, Tề Cẩn Phong có thể thấy rõ là một thiếu niên đang ngủ trên giường.

899 nhìn thấy một bóng đen đang đi về phía này,vội vã ở trong đầu gọi tiểu hồ ly đang ngủ say dậy.

[Miên Miên! Tỉnh tỉnh!]

Mục Miên đang ngủ say, nghe được tiếng gọi của 899 không vui rầm rì một tiếng, ôm cái đuôi to lông xù trở mình, đem đầu vùi vào đệm chăn muốn ngăn âm thanh ồn ào.

Nghe được tiếng hừ nhẹ của thiếu niên trên giường, Tề Cẩn Phong cảm giác trong lòng như bị lông chim cào nhẹ một cái, ngứa ngáy đến mức không nhịn được vươn tay, muốn vén tấm chăn che khuất tầm nhìn lên để thấy rõ ràng hơn.

Mục Miên cuối cùng cũng bị tiếng gọi liên tiếp của 889 đánh thức, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn lại, ngái ngủ mở mắt ra, vô ý thức giật giật cái mũi nhỏ, đột nhiên ngửi thấy mùi dương khí vô cùng thơm ngon, cậu ngủ đến đầu óc hỗn độn, theo bản năng hướng đến nơi phát ra mùi hương.

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn cái đuôi lông xù liền bị dọa đến dựng lên.

Không biết từ khi nào ở mép giường của cậu đã có một bóng đen đang đứng, hơn nữa bóng đen kia còn muốn duỗi tay về phía cậu.

“A!”

Dù Mục Miên không phải tiểu hồ ly nhát gan thì cũng bị tình cảnh này làm cho kinh hãi kêu lên một tiếng.

Bóng đen kia không nghĩ tới Mục Miên sẽ tỉnh, cái tay đang duỗi đến dừng lại, sau đó sờ soạng mở đèn ở đầu giường lên.

Theo đèn ngủ mờ ảo được bật lên, người trước mắt anh cũng trở nên rõ ràng.

-------