Chương 7

☆7

Edit: Quả cầu mèo~

_ ________

Có lẽ mình thật sự uống say.

Đây là điều Tề Cẩn Phong đang suy nghĩ lúc này.

Nếu không tại sao anh lại thấy một tiểu yêu tinh cực kỳ xinh đẹp đang nằm trên giường.

Thiếu niên trên giường thật sự xinh đẹp quá mức, có lẽ vì lúc ngủ không quá thành thật nên mái tóc hơi dựng lên, đôi mắt ướt dầm dề còn mang theo hoảng sợ, hàng mi dày như lông vũ đen, trong lòng ngực còn ôm một cái đuôi bông xù, trắng tuyết mềm mại vô thức cọ cọ vào gò má phấn nộm ửng hồng khi ngủ, giống như yêu tinh ngây thơ vô tình lạc xuống nhân gian.

[Cái đuôi!!]

Nghe được âm thanh của hệ thống Mục Miên vội vàng đem cái đuôi thu về, chột dạ moi moi khăn trải giường, nhỏ giọng chỉ trích nói.

“Tại sao ngươi không gọi ta dậy sớm hơn.”

[Anh ta vừa đến tôi đã gọi, nhưng cậu ngủ say như chết]

899 bất đắc dĩ mở miệng.

Tề Cẩn Phong còn đang cố nghĩ xem đây rốt cuộc là yêu tinh phương nào thì nhìn thấy màu trắng kia chợt lóe lên rồi biến mất.

“Anh là ai?”

Mục Miên co người lại, rụt rè hỏi

Cũng không thể trách cậu cảnh giác, người đàn ông trước mắt thoạt nhìn rất hung dữ, tóc ngắn, lông màu nhíu lại, đôi mắt sắc bén như sao đêm, trên cổ có một hình xăm phức tạp kéo vào tận trong cổ áo, thân hình cao lớn cường tráng giống như kẻ xấu trong tiểu thuyết sẽ bắt tiểu hồ ly lột da rồi đem bán lấy tiền.

“Đuôi của cậu đâu?”

Người đàn ông cũng không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi một chuyện khác.

"Anh nhìn lầm rồi.”

Mục Miên chớp chớp đôi mắt, ngón chân chột dạ cuộn lên, khiến ga trái giường nhăn nhúm.

[Tôi bảo cậu lúc ngủ cũng đem đuôi thu lại mà cậu không chịu nghe]

“Ta quen rồi.”

Cậu phồng má ,trong đầu hỏi

“Đây là người xấu sao?”

[Có lẽ không phải, để tôi kiểm tra thông tin chút]

Tề Cẩn Phong cau mày khi nghe lời phủ nhận của cậu, không chút do dự nói.

“ Không thể nào, tôi đã thấy rất rõ ràng.”

Nói xong anh tiến lại gần, ánh mắt hơi lóe lên, đặt tay lên góc chăn trầm giọng nói.

"Chổng mông lên cho tôi xem.”

[?]

“Tại sao loài người lại thô lỗ vậy, không lễ phép gì cả.”

Nhìn người đàn ông muốn xốc chăn lên,Mục Miên sợ tới mức trèo xuống giường chạy ra ngoài, một bên chạy một bên phàn nàn với 899.

[. ]

899 đọc đi đọc lại cốt truyện nhiều lần, xác định là các nhân vật không có vấn đề gì nhưng giống như chỉ cần đυ.ng phải tiểu hồ ly kiêu ngạo này là tất cả đều OOC.

[Đó là Tề Cẩm Phong, nam hai của thế giới này]

“Nam hai lại là cái gì? Đều kì quặc như anh ta sao?”

Tiểu hồ ly vội vàng chạy trốn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng do Tề Nam Lễ cho cậu, đôi chân trần trụi trắng nõn bước xuống sàn nhà.

[Nam hai là một nhân vật phụ, loại nhân vật này sẽ không được miêu tả quá nhiều, vừa nãy chắc là, ừm....ngoài ý muốn]

Sàn nhà lát gạch men sứ quá lạnh, Mục Miên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, xác định người đàn ông không có đuổi theo liền thả chiếc đuôi to của mình ra, chân nhỏ đạp lên nhau sưởi ấm.

Tuy rằng mỗi ngày đều có người hầu quét tước, nhưng sàn nhà vẫn sẽ có một chút bẩn, lòng bàn chân Mục Miên lấm bụi, đem cái đuôi trắng tuyết trắng cọ đến xám xịt, biến thành một tiểu hồ ly lấm lem.

Vốn dĩ 899 muốn ngăn cản, nhưng thấy Mục Miên đang đi chân trần, sợ cậu sẽ cảm lạnh nên không bắt thu cái đuôi lại mà yên lặng quan sát xung quanh để đảm bảo không có người tới.

"Ta phải đi đâu bây giờ?”

[Nơi này rất nhiều phòng nên trước tiên hãy tìm một gian để ngủ đi]

Mục Miên liếʍ đôi môi hồng thuận, chớp mắt nói.

“Ta có thể ngủ cùng Tề Nam Lễ được không?”

899 nhìn ra cậu lại đang thèm dương khí, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

[Nếu lúc cậu ngủ vô tình thả đuôi ra thì sao?]

“Được rồi.”

Mục Miên ngoan ngoãn gật đầu, thật cẩn thận dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, đem cái đuôi vớt lên ôm vào trong ngực đau lòng vỗ vỗ tro bụi bên trên, phồng má phụng phịu.

“Người kia thật đáng ghét.”

Nếu không phải tại anh ta, cái đuôi của cậu sẽ không bị dơ.

[ Lần sau nhớ mang giày khi ra ngoài ]

“Được được được.”

Tiểu hồ ly ham chơi không muốn đi giày chút nào nên vừa đi vừa đáp cho có lệ

[…..]

Ánh nắng sớm nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ.

______

Tề Nam Lễ vì có cuộc họp nên đã rời đi từ sáng, săn sóc không đi đánh thức Mục Miên, cho nên hắn không biết trong phòng lúc này có một người đàn ông khác đang ngủ.

— buzz buzz

Điện thoại không ngừng rung lên.

Trong ổ chăn vươn ra một bàn tay khớp xương rõ ràng, cầm lấy di động rồi ngồi dậy trả lời cuộc gọi.

“Alo?”

“Mới dậy à?”

Một giọng nói trong trẻo như suối truyền đến.

“Uh, làm sao vậy?”

Tề Cẩn Phong nhú mày, giọng nói khàn khàn do vừa ngủ dậy, nửa người trên trần trụi, hình xăm phức tạp hiện ra trên da thịt màu đồng từ cổ kéo dài đến eo, bao trùm cả nửa người, dã tính mười phần

“Hai ngày nữa tôi về Trung Quốc .”

Người đàn ông ở đầu kia nhàn nhạt trả lời.

“Khi đó lại uống một chén.”

Nghe tin bạn tốt của mình sắp về nước, Tề Cẩn Phong cười cười, nghiêng đầu kẹp điện thoại vào giữa bả vai và sườn mặt, lười biếng mặc quần áo vào.

“Mẹ nó, đêm qua tôi mơ thấy một giấc mơ kì lạ.”

Bất chợt anh ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt còn lưu lại trong phòng, nhớ đến thiếu niên trong mộng đêm qua, thuận tiện cùng bạn tốt than phiền.

“Hửm?”

Người đàn ông bên kia nghi hoặc lên tiếng.

Anh một bên rửa mặt một bên câu được câu không trò chuyện.

“Tôi mơ thấy trong nhà chú nhỏ có một thiếu niên lớn lên cực kì xinh đẹp.”

“Sao nào? Nghẹn lâu quá nên giờ nam nữ đều không kiêng?”

Có thể thấy quan hệ giữa hai người khá tốt, người đàn ông cũng không ngại mở miệng trêu chọc.

“Cút đi, lão tử mà đót khát như vậy sao?”

Tề Cẩn Phong rửa mặt xong, cầm di động vừa đi xuống lầu vừa cười mắng.

“Bất quá cậu ta lớn lên thật con mẹ nó đẹp, tôi mơ hồ nhớ còn là một tiểu yêu tinh với...”

Đột nhiên anh nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách tầng dưới, giọng nói ngưng lại, vô thức lẩm bẩm những lời còn chưa nói xong.

“…Cái đuôi.”

“Cẩn phong?”

Thấy bạn tốt của mình thất thần, người đàn ông ở bên kia gọi anh một tiếng.

“Ồ, không có gì.”

Tề Cẩn Phong phục hồi tinh thần, lơ đãng nói.

“Chờ cậu trở về lại cho cậu đón gió tẩy trần, cúp đây.”

Nói xong liền cúp điện thoại, đôi mắt không rõ ý vị nhìn về phía tiểu mỹ nhân trên sô pha liếʍ liếʍ răng nanh.

Mục Miên đang cuộn tròn trên ghế sofa mới lạ nhìn chằm chằm TV, xem chăm chú, đến đoạn thú vị là ngón chân nhỏ xinh liền sung sướиɠ cuộn cuộn, thật đáng yêu.

“TV so với thoại bản đẹp hơn nhiều.”

Mục Miên hứng thú bừng bừng ở trong đầu thảo luận cùng 899 , không chút chú ý về người đàn ông đang tiến về phía mình.

Vẫn là 899 thấy trước , mở miệng nhắc nhở.

[Tề Cẩn Phong tới]

Nó vừa dứt lời, một bàn tay nóng bỏng liền vươn tới tiểu hồ ly vuốt ve một đường từ eo xuống.

Mục Miên bị anh ta sờ khiến cái đuôi thiếu chút nữa chui ra, vội vàng lùi sang một bên, đôi mắt trong suốt khẽ trừng người đàn ông, đuôi mắt hơi nhếch lên, thập phần quyễn rũ.

“Ngươi sờ ta làm gì?”

Sau khi biết Tề Cẩn Phong không phải người xấu, Mục Miên liền không còn sợ anh nữa, thấy anh còn sờ loạn khiến cậu không vui, liền trực tiếp hỏi thẳng.

Tề Cẩn Phong cũng không sờ thấy cái đuôi trắng tối qua, sau khi nghĩ một lúc liền bừng tỉnh đại ngộ, sau đó anh khé nhướng mày, vẻ mặt tàn nhẫn tà ác, trầm giọng mở miệng.

“ Thật là nhìn không ra, chơi lớn như vậy sao.”

Mục Miên nghe không hiểu ý anh, đôi mắt ngấn nước có chút mờ mịt, đôi mắt hồ ly tròn xoe phá lệ ngây thơ, khiến Tề Cẩn Phong ngứa ngáy trong lòng, hầu kết khẽ lăn, nghiền ngẫm tiếp tục nói.

“Đút cái đuôi ngủ?”

-------