Chương 25: Mỗi Người Có Một Suy Nghĩ Riêng

“Đa Bảo, ngươi đem bốn thanh bảo kiếm này tới Giới Bài quan và thiết lập một Tru Tiên trận, Quảng Thành Tử vừa cười nhạo ta dạy không bằng hắn, để xem đệ tử môn hạ Xiển giáo của hắn có ai dám tiến vào trận pháp này! Nếu sư bá* của ngươi ở bên đó có ý kiến gì, cứ việc tới tìm bổn tọa.”

*Tiếng gọi anh hoặc sư huynh của sư phụ: sư bá 師伯

Thông Thiên đem bốn thanh bảo kiếm giao cho Đa Bảo đồng thời còn đưa cho hắn một quyển sơ đồ của Tru Tiên trận.

“Vâng, đệ tử nhận lệnh.” Vẻ mặt của Đa Bảo có chút kích động, chần chờ lâu như vậy, sư tôn cuối cùng cũng muốn ra tay.

Nhìn Đa Bảo lấy đi bốn thanh bảo kiếm, Đào Tửu có chút lo lắng, nhanh như vậy đã lập Tru Tiên trận rồi.

Điều đó có nghĩa là nàng sắp phải rời đi rồi.

Trái lại với sự lo lắng của nàng, Tri Chích lại rất hưng phấn: “A Tửu, ngươi nghe thấy rồi đó, sắp lập Tru Tiên trận rồi! Ha ha ha, nhiệm vụ của thế giới này sắp hoàn thành rồi, có phải ngươi đã rất mong chờ đến thế giới tiếp theo hay không.”

Nghe giọng điệu vui vẻ của Tri Chích, Đào Tửu chỉ lạnh nhạt đáp: “Đúng vậy.”

Hử? Cảm nhận được cảm xúc của nàng, Tri Chích nói: “A Tửu... Sao ngươi lại có chút không vui vậy?”

“Không có, ta chỉ cảm thấy, ở chỗ này nhiều năm như vậy, tự nhiên nói rời đi, có chút buồn bã.”

“Không nỡ rời đi đúng không?” Tri Chích hiểu rõ gật gật đầu: “Đó là chuyện bình thường, nếu như ở một được ăn uống vui vẻ trong một thời gian dài, thì ai cũng đều không nỡ rời đi.”

“Nhưng mà ngươi yên tâm, thế giới sau này chắc chắn sẽ có nhiều thứ tốt hơn, còn có thể có những đại lão tốt hơn để trêu chọc.” Những yêu cầu mà Đào Tửu đưa ra lúc trước, nó đều nhớ kỹ.

“Ừm.” Trên mặt Đào Tửu nở nụ cười: “Ta đợi đấy.”

Trong lòng nàng lại nghĩ, thế nhưng, các thế giới khác dù có tốt hơn, nhưng cũng không ai tốt hơn sư phụ chó của nàng.

“Trà Trà.” Thấy tiểu nha đầu nhìn chằm chằm bên ngoài một lúc lâu, rõ ràng là đang ngơ ngác, ánh mắt của Thông Thiên chợt lóe lên: “Trong trận chiến phong thần lần này, ngươi cứ ở lại Bích Du cung, không được ra ngoài xem trò vui.”

??? Đào Tửu nghe vậy có chút buồn bực, chẳng lẽ ở trong lòng của đại lão, nàng chính là chỉ thích đi xem trò vui mà không quan tâm tới chính sự?

“Ha ha ha ha, cười chết ta, làm sao đại lão lại hiểu ngươi như vậy.” Tri Chích vui không chịu được: “Nhưng mà lần này chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã, sau đó mới có thể xem trò vui được.”

... Hừm hừ, ngươi cũng là đại lão, tùy ngươi định đoạt.

Đào Tửu mím môi, chạy đến bên cạnh Thông Thiên, giọng điệu có chút nũng nịu: “Sư phụ ~ đến lúc đó nếu người muốn đi ra ngoài cũng có thể mang ta theo, ta cũng có thể góp chút sức lực.”

“Không được.” Thông Thiên trả lời một cách rất dứt khoát, quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy: “Trà Trà, đám người Tam Tiêu sư tỷ của ngươi đã phải trải qua chuyện gì, ngươi cũng đã biết, vi sư không muốn ngươi cũng giống như bọn họ.”

Rất khó để nhìn thấy được vẻ mặt nghiêm túc như vậy của đại lão, trái tim Đào Tửu không khỏi run lên, nàng biết, hắn là thật sự rất lo lắng cho nàng.

Hắn không biết, nàng vốn dĩ không thuộc về thế giới này, trận chiến phong thần cũng không có liên quan gì đến nàng, cho nên hắn rất lo lắng cho nàng.

“Được rồi, Trà Trà sẽ nghe theo lời sư phụ.” Đào Tửu ngoan ngoãn trả lời, buông tay đang nắm lấy ống tay áo của Thông Thiên ra: “Trà Trà sẽ ở lại Bích Du cung chờ sư phụ trở về.”

“Ừm.” Gương mặt của Thông Thiên tràn đầy ý cười, chỉ cần tiểu nha đầu ngoan ngoãn ở lại chỗ này, hắn sẽ không có gì phải lo lắng nữa.

Nghĩ đến việc đại lão nhất định phải chuẩn bị một chút cho trận đại chiến này, Đào Tửu ân cần cáo lui: “Trà Trà đi về trước, sư phụ cũng nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Ngay khi nàng xoay người rời khỏi đại điện, vẻ mặt ngoan ngoãn vừa rồi đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị.

Ta xin lỗi, sư phụ, lần này ta không thể nghe lời người được.

Cùng lúc đó, đôi mắt Thông Thiên cũng trở nên tối tăm và sâu thẳm.

Tiểu nha đầu quen lừa gạt người khác kia, để cẩn thận, hắn phải bố trí một trận pháp, để nhốt nàng trong Bích Du cung.

***

Sau khi Đa Bảo đi tới Giới Bài quan thiết lập Tru Tiên trận, không quá ba ngày, Thông Thiên lập tức rời khỏi Bích Du cung.

Trước khi rời đi, hắn đã đến gặp qua Đào Tửu.

Lúc đó, Đào Tửu vẫn còn đang ngủ.

Thấy nửa chăn của tiểu nha đầu đang nằm trên mặt đất, Giáo Chủ Đại Nhân bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn đưa nàng vào giấc ngủ say, và sau đó đắp chăn lại cho nàng.

Lại cầm lấy miếng ngọc bội ở trên cổ nàng, nhỏ một giọt máu lên, chỉ thấy giọt máu kia rất nhanh đã bị hấp thụ sạch sẽ.

Làm xong tất cả, Thông Thiên nhìn gương mặt mềm mại đáng yêu của Đào Tửu, nhịn không được mà đưa tay ra chọc chọc, giống như chưa đủ còn đưa tay ra nhéo một cái.

“Trà Trà, ngoan ngoãn chờ sư phụ trở về.”

Đến khi ra khỏi Bích Du cung, Thông Thiên vung tay lên, lập ra trận pháp mà hắn đã chuẩn bị sẵn, bao bọc chặt chẽ Bích Du cung, không để ai có thể ra vào được.

Nhìn cung điện được bao phủ bởi trận pháp, hắn cảm thấy an tâm hơn một chút.

Nếu tiểu nha đầu mà phát hiện ra thì chắc chắn sẽ rất tức giận, nên đến lúc trở về chỉ có thể dỗ dành nàng thật tốt.

Nghĩ tới đây, trong ánh mắt lạnh lùng của đại lão như đang mỉm cười, sau đó hắn rời đi mà không quay đầu lại.

Ngay sau khi Thông Thiên rời đi được nửa canh giờ, Đào Tửu vốn dĩ còn đang ngủ say đột nhiên mở to mắt.

“Hắn vậy mà lại hạ chú ngủ say cho ta!” Đào Tửu có chút tức giận, thật sự là rất đáng ghét, không biết rằng ngủ nhiều như vậy sẽ trở nên ngốc nghếch à.

May mắn là nàng sớm đã có chuẩn bị, để Tri Chích kịp thời đánh thức nàng.

“Tri Chích, đại lão đã ra đảo rồi sao, chúng ta cũng nên xuất phát thôi.”

“A~ Đại lão đã thiết lập trận pháp cho Bích Du cung, sợ rằng ngươi không thể ra ngoài được rồi.”

Tri Chích sờ sờ đầu, nó phải nghĩ ra biện pháp.

… Thiết lập trận pháp để nhốt nàng? Điều này rất giống chuyện mà sư phụ sẽ làm ra.

“Vậy... Ngươi có thể phá được trận pháp này không?” Nếu là để nhốt nàng, thì chắc chắn là nàng sẽ không thể phá được.

“Phá thì cũng có thể phá được, nhưng với sự cẩn thận của đại lão, trận pháp này chắc chắn có ràng buộc với hắn, một khi trận pháp được phá bỏ, hắn ở bên kia sẽ lập tức cảm nhận được.”

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tri Chích phải khổ não, nó phải nghĩ ra biện pháp để phá trận mà đại lão không thể cảm nhận được.

Thật sự là không được, cũng chỉ có thể dùng đến biện pháp kia.

“A Tửu, hay là ngươi chui vào không gian của ta?”

“Vào không gian của ngươi để làm gì, chẳng lẽ ngươi còn có thể dịch chuyển ta ra ngoài?”

E hèm…!!!

“Cũng chỉ còn biện pháp này.” Tri Chích có chút ngượng ngùng, làm một trợ thủ đắc lực, hắn cảm thấy xấu hổ vì mình không có đủ năng lực.

Nhưng rõ ràng Đào Tửu lại không nghĩ như vậy: “Wow, Tri Chích, ngươi thực sự là quá lợi hại, ta chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ rằng ngươi thực sự có năng lực nha!”

“Ha ha... Ha ha…” Tri Chích không khỏi bật cười, sau đó ưỡn ngực: “Đúng vậy, là tiểu gia ta lợi hại vậy đó.”

Vì thế Đào Tửu cứ như vậy mà lừa gạt đại lão, lặng lẽ rời khỏi Bích Du cung.

Sau khi rời khỏi Bích Du cung, nàng biến thành một đệ tử vô danh của môn hạ Triệt giáo mà trước đây nàng từng gặp qua, sau đó đi thẳng tới Giới Bài quan.

Đến khi nàng đi tới Giới Bài Quan, lập tức nhìn thấy một chỗ bị luồng không khí màu đỏ bao phủ.

Tri Chích vội vàng nhắc nhở: “A Tửu, phía dưới lớp không khí màu đỏ kia chính là Tru Tiên trận.”

“Sư phụ ta bây giờ đang ở đâu?”

“Đại lão còn chưa tới, hiện tại ở nơi này chỉ có Đa Bảo và một ít đệ tử của Triệt giáo.” Tri Chích suy nghĩ một chút: “Sao ngươi không… Nhân lúc đại lão không có ở đây, ngươi lẻn vào đó trước?”

“Ừm, ta cũng có ý định như này.”

Đào Tửu một mình tiến về phía trước, còn chưa tới gần đã bị Đa Bảo ngăn lại.

“Ngươi là ai? Đạo sĩ của Xiển giáo tới đây để phá trận à?” Trong giọng nói của Đa Bảo mơ hồ có chút hưng phấn.

Trong lòng hắn đang chán nản, vốn dĩ là phụng lệnh sư phụ đến đây thiết lập trận pháp, thật vất vả mới có thể kiêu ngạo và tự hào như vậy.

Kết quả là mấy người Xiển giáo đó, lại không một ai dám tiến lên.

Đào Tửu thấy hắn hiểu lầm, vội vàng nói ra thân phận của mình: “Đa Bảo sư huynh, ta là một đệ tử của môn hạ Triệt giáo, nghe nói sư huynh ở đây lập trận pháp để thách thức môn hạ Xiển giáo, nên đặc biệt tới đây để trợ giúp.”

“Hả? Cũng không phải tới để phá trận sao?” Đa Bảo nghe vậy có chút thất vọng.

Nhưng đối phương là đệ tử của Triệt giáo, cũng không thể vì tức giận mà mắng cho một trận được, đành phải xua xua tay nói: “Đạo hữu có tâm, mời vào bên trong, đúng lúc nơi này còn có mấy vị đạo hữu khác, có thể cùng nhau nói chuyện và dành thời gian cho nhau.”

“Được, ta vào ngay, đúng lúc còn mang theo mấy túi hạt dưa có thể chia cho mọi người.”

Đào Tửu bước nhanh đến chỗ đệ tử Triệt giáo đang cắm trại, một bên nói với Tri Chích: “Ta vừa mới nhìn thoáng qua, Tru Tiên trận kia trông cũng không hung dữ lắm nha.”

“Đó là bởi vì sơ đồ trận pháp còn chưa hiện ra, tất nhiên là không thể cảm nhận được sát khí rồi.” Tri Chích giải thích: “Hơn nữa, phải chờ đại lão tới, nó mới có thể phát huy ra sức mạnh tối đa được.”

“Vậy khi nào chúng ta thu thập lệ khí khi nào?”

“Chính là chờ đại lão giải phóng sức mạnh tối đa của kiếm trận á.”

Nói đến phần này, Đào Tửu đột nhiên ý thức được một vấn đề.

“Vậy... Khi chúng ta thu thập lệ khí, có phải nó sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của kiếm trận hay không?”