Chương 26: Sư Huynh Sư Đệ

“Vậy... Khi chúng ta thu thập lệ khí, có phải nó sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh của kiếm trận hay không?”

Đột nhiên bị hỏi về điều này, Tri Chích không suy nghĩ mà nói: “Nhất định là sẽ có ảnh hưởng rồi, lệ khí có liên quan rất lớn tới kiếm trận, nói không chừng là…”

Nói được một nửa, Tri Chích mới phản ứng lại, tuy rằng chuyện Triệt giáo bại trận là điều chắc chắn phải xảy ra, nhưng quan hệ giữa A Tửu, đại lão và Triệt giáo cũng là thật.

Vì vậy nó kịp thời ngừng lại, cười cười nói: “A Tửu, ngươi không cần quá lo lắng về chuyện đó, dù không có lệ khí, thì đại lão cũng sẽ không thua quá khó coi.”

... A, Đào Tửu không khỏi trợn tròn mắt, trời ơi, hắn sẽ không thua quá khó coi!

Đã là thua rồi còn quan tâm có đẹp hay không à?

Nghĩ tới những lời nó vừa nói, trực giác cho nàng biết rằng lệ khí này chính là mấu chốt: “Ngươi vừa mới nói, không chừng chính là cái gì?”

“Hả? A... Ta vừa định nói cái gì nhỉ?”

Tri Chích có một chút chần chừ, khi nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Đào Tửu, nó theo bản năng rùng mình một cái: “Cái kia... Ta là muốn nói... Có lẽ đó là... Chính là lệ khí kia làm cho đại lão bị thương.”

Sau khi nói ra, Tri Chích càng cảm thấy quả thực chính là như vậy, ngay cả giọng điệu cũng trở nên tự tin hơn: “Đúng, khẳng định chính là như vậy, trong nguyên tác, đại lão bị bốn vị thánh nhân khác đánh đến mất hết mặt mũi, bây giờ chúng ta thu lệ khí đi, hắn hẳn là sẽ không bị thương được.”

...?!?

Nội tâm của Đào Tửu: Ta tin vào sự tà ác của ngươi!

Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Hai ngày kế tiếp sau đó, cuối cùng cũng có người của Xiển giáo xuất hiện, Đa Bảo hưng phấn làm luồng không khí màu đỏ chuyển động, khiến đại trận hiện ra.

Môn hạ* Xiển giáo đứng ở ngoài trận, đã có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng và cảm giác ớn lạnh bên trong, vì vậy, mặc dù người tới đông đảo, nhưng không ai dám tiến vào Tru Tiên trận.

*Kẻ dưới quyền

Cuối cùng, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đã tới.

Nhìn những thanh bảo kiếm treo trên bốn hướng đông nam tây bắc trong trận, Thiên Tôn đại nhân áo trắng tóc bạc khẽ cau mày.

Sư đệ làm sao lại lấy bốn thanh tiên kiếm này ra, đúng là tùy hứng.

Nhưng mà đại trận đã được thiết lập, nếu không xem thử sức mạnh của trận pháp này, thì chuyến đi này chẳng phải là phí công vô ích rồi sao?

Vì thế hắn hóa ra Cửu Long Trầm Hương, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nín thở tập trung.

Một lát sau, tầng mây lớn xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, giống như có hàng ngàn bông hoa màu vàng, ánh sáng vàng lấp ló lúc ẩn lúc hiện.

Đa Bảo ở trong trận, thấy tầng mây dâng lên, biết là nhị sư bá của hắn đã tới, thầm nghĩ: “Sư bá đã đến, hẳn là sư phụ cũng đang ở đây.”

Quả nhiên, không lâu sau, chỉ nghe thấy âm thanh của một tiên nhân ở giữa không trung, một mùi hương kỳ lạ ập tới, có rất nhiều tiên nhân lớn nhỏ đi cùng, chính là Giáo Chủ Đại Nhân đã tới.

Đào Tửu ẩn mình trong đám đệ tử, nhìn thấy đại lão phô trương như vậy, nàng không khỏi khen ngợi và chửi bới ở trong lòng: Tức giận, thật là tức giận!

Nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên nàng trực tiếp cảm nhận được câu “Vạn tiên đến triều đình” kia mang đến cảm giác choáng ngợp thị giác như thế nào.

Nguyên Thủy nín thở tập trung từ từ mở mắt ra, nhìn về phía sư đệ của hắn, khóe mắt hơi co giật.

Quả nhiên là chuyện mà chỉ có sư đệ mới có thể làm ra được, hắn cũng không phô trương như vậy được.

“Sư đệ…” Thiên Tôn đại nhân chuẩn bị chào hỏi, giương mắt nhìn thấy đệ tử đi cùng mình ở bên cạnh.

Ừm... Làm sư tôn vẫn là phải có tư thái của sư tôn, vẫn phải chú ý một chút.

“Khụ khụ... Sư đệ, vì sao ngươi lại thiết lập trận pháp hung hãn như này? Ngày đó chúng ta đã thảo luận về chuyện phong thần, ngươi và ta đều biết rằng khí của Thành Đường đã cạn kiệt, nhà Chu đang hưng thịnh, tại sao ngươi lại đến ngăn cản Khương Thượng.”

Giáo Chủ Đại Nhân nhấc mí mắt lên, nhìn sư huynh kiêu ngạo của mình.

Giọng điệu có chút khinh thường: “A ~ sư huynh cứ nói đùa, ta cũng không có ý muốn ngăn cản Khương Thượng.”

Nghe những lời này, Nguyên Thủy cảm giác có gì đó không ổn, sư đệ hắn sẽ không làm điều gì điên rồ và phản nghịch nữa đi.

Quả nhiên, sư đệ hắn vẫn là sư đệ của hắn.

Chỉ thấy Giáo Chủ Đại Nhân bĩu môi: “Nhưng mà là đệ tử môn hạ của sư huynh nói Triệt giáo ta đều là hạng người khoác lông đội sừng, không thể so sánh với Ngọc Hư đạo pháp, thâm sâu và thuần khiết của mấy người.”

Ta nghĩ cái này cũng chưa từng được chính thức so sánh, tại sao hắn lại chắc chắn như vậy?

Ngươi cũng biết ta là người có tính hiếu kỳ rất cao, vì thế liền nghĩ tới việc so sánh, xem rốt cuộc có đúng như lời hắn nói hay không.”

Nguyên Thủy nghe xong những lời này, thiếu chút nữa tức giận đầu bốc khói.

Là tên khốn nào dám đến trước mặt sư đệ nói như vậy?

Phải biết rằng, loại lời nói hạng người khoác lông đội sừng, cho dù là hắn cũng không dám nói ở trước mặt của sư đệ, vì sợ sư đệ sẽ mất bình tĩnh.

Mặc dù, điều này là sự thật.

“Sư đệ, đệ tử môn hạ của ta nông cạn, nói năng không đúng mực, vi huynh nhất định sẽ phạt hắn.”

Hắn muốn trấn an tâm tình của sư đệ một chút, sau đó để hắn hưởng thụ Tru Tiên trận này đã, rồi thu lại sau cũng không muộn.

“Nhưng ngươi có chút kích động khi thiết lập trận pháp hung hãn này, dù sao đại quân của Khương Thượng dẫn trước, hung trận vừa xuất hiện có thể sẽ khiến cho người ta hiểu nhầm.”

Ảnh hưởng rất không tốt, có phải không? Sẽ thật tệ khi họ bàn luận các vấn đề trong hội thánh và lôi kéo cả thế giới vào.

Nhưng Giáo Chủ Đại Nhân lại sẽ sợ người ta hiểu lầm sao?

Rõ ràng là không.

“Sư huynh không cần nhiều lời, nếu đã tới rồi, mời tới đi.”

Thông Thiên giơ tay lên, thủ thế “Mời” hướng về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Nếu sư huynh sợ bị hiểu lầm, chỉ cần phá trận pháp đi là được.”

... Thiên Tôn đại nhân vốn đã nóng lòng muốn thử: A, xin mời, hắn đã sớm muốn đi vào xem một chút.

Vì thế hắn khuếch tán trầm hương ra, từ từ đi tới cổng phía đông của đại trận, trên cổng treo một thanh bảo kiếm, chính là Tru Tiên kiếm.

Chỉ thấy Nguyên Thủy vỗ một cái, bốn chân thần thú có vài bông sen vàng đang dần bay lên, trong phút chốc, giống như có hàng ngàn đóa hoa sen bay lên giữa không trung, Nguyên Thủy ngồi ở giữa trực tiếp đi thẳng vào Tru Tiên trận.

Thông Thiên thấy hắn tiến vào trận pháp, liền giơ một tay lên, phát ra tiếng sấm sét ở trong lòng bàn tay, chỉ thấy thanh Tru Tiên kiếm kia bị chấn động, kiếm khí chĩa thẳng vào Nguyên Thủy.

Kiếm khí kia quá lợi hại, kèm theo sức mạnh của sấm sét, khiến cho mọi người ở bên ngoài trận pháp ai nấy đều căng thẳng.

Đợi khi kiếm khi đánh qua, cho dù là Thiên Tôn đại nhân, trên đỉnh đầu hắn vẫn có một đóa hoa sen rơi xuống.

Nhìn đóa hoa sen rơi xuống kia rất nhanh đã mất đi ánh sáng, Thiên Tôn đại nhân không khỏi thầm thở dài.

Ôi, xem ra sư đệ một chút mặt mũi cũng không muốn cho nha.

Mà Đào Tửu ở một bên cũng rất hưng phấn: Tru Tiên trận này quả nhiên rất lợi hại, nàng còn tưởng rằng lần này đi có thể nhìn thấy đại lão bị đánh vào mặt. Thật là thú vị.

Nhìn tình hình như vậy, Thiên tôn sư bá muốn phá trận pháp sợ là không dễ dàng, nếu nàng đi giúp hắn thì sao?

“Tri Chích, bây giờ chúng ta đi thu thập lệ khí được không?”

***

Đào Tửu nghĩ thầm, nếu bây giờ nàng giúp Nguyên Thủy Thiên Tôn phá trận pháp, đại lão dừng tay lại, thì sau này sẽ không xảy ra chuyện gì xấu nữa.

Đáng tiếc, Tri Chích hiển nhiên lại không nghĩ như vậy.

“Không được không được, hiện tại còn chưa phải lúc, chúng ta phải chờ Tứ thánh cùng nhau phá trận, cũng chính là lúc kiếm trận có lệ khí nồng đậm nhất, chỉ có thu thập lệ khí vào lúc đó thì mới là tốt nhất.”

Được rồi, kế hoạch của nàng đã thất bại.

Cảm nhận được Đào Tửu có chút buồn bực, Tri Chích cho rằng nàng sợ rằng nếu ở đây quá lâu, sẽ bị đại lão phát hiện ra.

“A Tửu, hay là, ngươi vào không gian đợi hai ngày, ở trong không của ta thì đại lão không thể phát hiện tung tích của ngươi được.”

Đào Tửu nghe xong lời này, như có điều suy nghĩ liền gật gật đầu.

Dù sao trước đó đại lão đã có hành động như thể hắn có lắp thiết bị theo dõi ở trên người nàng vậy.

Lỡ như hai ngày này hắn đang bận rộn với việc tranh chấp giữa hai đạo giáo, không chú ý tới động tĩnh của nàng, sau đó lại đột nhiên nhớ tới nàng thì phải làm sao.

Trước khi nhiệm vụ được hoàn thành, nàng cũng không thể bị hắn phát hiện ra được.

Vì thế nàng đáp ứng đề nghị của Tri Chích, tự nhiên cũng bỏ lỡ đạo đức thiên tôn ở phía sau, cũng chính là tranh chấp giữa Thái Thượng Lão Quân và đại lão.

Đương nhiên, nếu như nàng nhìn thấy, cũng chỉ biết thở dài một câu, nhị sư bá kia đã tính là sủng đệ cuồng ma gì, đại sư bá mới gọi là sủng đệ thực sự nha.

Ngay ngày thứ hai Đào Tửu trốn vào không gian, hai vị thánh của Tây Phương, đạo sĩ Chuẩn Đề và đạo sĩ Tiếp Dẫn lần lượt đến.

Trong một thời gian ngắn, tứ thánh đã tập hợp lại cùng một chỗ.

Nguyên Thủy và Thái Thượng Lão Quân trao đổi ánh mắt với nhau.

Nguyên Thủy:【Đây là chuyện của ba anh em chúng ta, bọn họ đến đây để làm gì?】

Lão Quân:【Còn không phải là muốn mượn chuyện của đại chiến phong thần kia, để đào góc tường nhà người ta sao.】

...

“Hôm nay hai vị đạo huynh đến đây, là cũng muốn xem Tru Tiên trận sao?” Lão Quân ngầm cười nói.

Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn nhìn nhau.

“Nói thật với đạo huynh, hai người chúng ta tới từ Tây thổ, thấy được luồng không khí màu đỏ ở trên bầu trời phía Đông Nam, biết là có duyên, nên mượn cơ hội này mà đến, mong là gặp được người có duyên với Tây pháp, nên đã đặc biệt tới đây để gặp gỡ chư hữu của môn hạ Triệt giáo.”

Lão Quân vuốt cằm gật đầu, ừm ~ người hữu duyên, hữu duyên cái rắm.

Rõ ràng là hắn cảm ứng thiên tượng, biết thành viên của hai giáo phái bọn họ có rất nhiều người sắp trở thành thánh nhân nên mới cố ý tới đây để thăm dò!

Nhưng biểu cảm trên gương mặt được hắn diễn rất tốt, chỉ đơn giản nói: “Ừm, hôm nay đạo hữu tới đây, đúng lúc để nhận được dấu hiệu từ thiên đường.”

Đạo sĩ Chuẩn Đề nghe vậy, liền biết người ta xem như đã chấp nhận hành vi của bọn họ.

Hắn tò mò nói: “Trong trận này có bốn thanh bảo kiếm, đều là bảo vật bẩm sinh, không biết lúc trước làm sao lại rơi vào tay của môn hạ Triệt giáo vậy?”

Lão Quân rũ mắt xuống, che đi sự khinh thường của bản thân.

Hừ, đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy, ta lại không biết là ngươi đang thèm muốn bảo vật của sư đệ ta.

“Lúc ấy có một khối bảo thạch, sư phụ ta phân chia bảo thạch ra để trấn áp ở khắp nơi, sau này cả bốn thanh bảo kiếm đều bị Thông Thiên hiền đệ của ta lấy đi.”

Nói xong, hắn giống như lại có chút đau lòng: “Ôi, ai mà biết được hôm nay hắn lại dùng chúng vào chuyện này chứ. Mặc dù tất cả các tiên nhân đều gặp nạn, nhưng nếu hai vị đạo huynh đã đến đây, sao chúng ta không cùng nhau phá hủy trận pháp này đi.”

Nguyên Thủy nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, đại sư huynh tính toán rất tốt nha.

Hắn đưa hai vị thánh Tây Phương đi phá trận pháp, đến lúc đó tiểu sư đệ nhất định sẽ chơi rất vui vẻ, nếu hắn vui vẻ rồi thì sau đó hẳn là sẽ không so đo tới chuyện lúc trước nữa.

Mà Thái Thượng Lão Quân vẫn có chút lo lắng, cũng không biết chủ ý này có nên hay không?

Mấy ngày nay tiểu sư đệ vẫn không muốn nói chuyện với bọn họ, làm cho hắn cảm thấy uống rượu cũng không còn thú vị nữa.

Người đàn ông Tây phương ngay thẳng cũng không biết Lão Quân đang nghĩ gì, lập tức nói đồng ý.

...

Cho đến khi cả bốn người đều tiến vào trận pháp, Đào Tửu mới đi ra từ trong không gian, trà trộn vào trận chiến giữa đám người của Triệt giáo.

Một lúc sau, bốn người trong trận pháp, Nguyên Thủy, Lão Quân và những người khác đã chiến đấu quyết liệt cùng với Thông Thiên.

Thái Thượng Lão Quân tới gần Thông Thiên, giả vờ muốn dùng gậy để đánh hắn: “Sư đệ, nể tình hôm nay phô trương tới như vậy, chuyện trước đây có thể bỏ qua được không?”

Thông Thiên vẫn là rất kính trọng vị đại sư huynh này, thuận thế nhận lấy gậy của hắn, có chút ngạo mạn nói: “Để ta suy nghĩ một chút.”

... Nghe vậy, trên mặt lão Quân hiện lên một tia cảm xúc, cảm động .jpg.

Ừm... Tiểu sư đệ đã nói cân nhắc, thì chính là đồng ý rồi.

Không uổng công hắn buông tư thái nói chuyện với hai tên ngốc Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn của Tây Phương kia.

Nguyên Thủy ở một chỗ khác thấy đại sư huynh và sư đệ đã có tiếp xúc, liền nghĩ mình cũng không thể tụt lại phía sau được.

Mà cũng chính vào lúc này, Tri Chích cảm nhận được lệ khí gần như đã tích tụ đủ, đã đến lúc nó phải ra tay rồi.

Nó lấy ra pháp khí và bắt đầu thu thập chúng.

Lệ khí giảm bớt, hai người Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn vốn phải chịu áp lực từ năng lượng của kiếm khí, cảm thấy xung quanh cơ thể thả lỏng, áp lực vô hình xung quanh đã yếu đi không ít.

Ngay khi Nguyên Thủy Thiên Tôn biến ra Ngọc Như Ý đánh về phía Thông Thiên, đạo sĩ Chuẩn Đề thở phào nhẹ nhõm cũng cầm chày trong tay, tấn công từ phía sau lưng của Thông Thiên.

Đào Tửu ở cách đó không xa nhìn lại, mắt thấy đại lão chỉ lo chống đỡ nhị sư bá, căn bản là không chú ý tới tập kích ở phía sau.

Nàng bay thẳng về phía hắn mà không cần suy nghĩ.

Chiếc chày định đánh lên người của Thông Thiên, cứ như vậy không ngoài ý muốn mà đáng thẳng lên người nàng.

“Phốc…” Nàng phun ra một ngụm máu, thậm chí còn lập tức hóa ra nguyên hình.