Chương 45: Đừng Làm Nàng Thất Vọng

Ngay sau khi Khải Dạ rời đi, Đào Tửu đang ngủ say liền mở mắt ra.

Nàng sờ sờ lên cái miệng hơi sưng của mình, thật sự là không ghét chút nào.

Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, tại sao bọn họ lại có cảm giác giống nhau như vậy?

Mối liên hệ của hắn với sư phụ là gì?

Lẽ nào sư phụ thật sự đã đi tới thế giới khác sao? Vẫn là…

Nghĩ đến đây, Đào Tửu đã hai ngày không ngủ lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Từ lúc Khải Dạ bắt đầu rời đi, hắn đã đi ra ngoài cho tới tận đêm khuya.

Hóa ra sau khi Ma Tôn Khát Máu quay trở về Ma Giới, hắn ta đã tuyên bố là hắn ta đã làm Khải Dạ bị thương nặng, đồng thời cũng khẳng định rằng bản thân đã gϊếŧ chết người phụ nữ yêu thích của Khải Dạ, nếu không phải vì người phụ nữ đó thì Khải Dạ đã chết rồi.

Ma Giới vốn dĩ là một nơi có lực lượng rất là phức tạp, sau khi nghe nói Ma Tôn mặt lạnh bị thương nặng, rất nhiều người đã trở nên lo lắng.

Nếu không phải thuộc hạ của Khải Dạ và một số ít tướng lĩnh trung thành có năng lực, e rằng bọn họ đã xông lên đòi phân chia lãnh thổ rồi.

Nhưng ngay cả như vậy, lãnh thổ ban đầu thuộc về Khải Dạ cũng đã bị cướp đi một số.

Ngoài ra còn có một ít thuộc hạ có khả năng chiến đấu tốt, lợi dụng tình hình mà đào tẩu theo phe của Ma Tôn Khát Máu, điều này khiến cho một số huynh đệ tốt của Khải Dạ rất tức giận.

Nhưng Khải Dạ không có ở đó, bọn họ lo lắng hắn thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, nhất thời cũng không dám hành động hấp tấp.

Bây giờ Khải Dạ đã trở về, tu vi của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều, các huynh đệ rất vui vẻ, chẳng lẽ không thể đi lấy lại chỗ đó về sao?

Đối với Đào Tửu, nàng đã ngủ cho đến khi mặt trời lặn.

Sau khi ngủ đủ giấc, nàng lặng lẽ ra lệnh cho tỳ nữ nhỏ duy nhất của Ma Cung đi chuẩn bị nước nóng cho nàng để nàng tắm rửa cho thoải mái.

“Tri Chích, Tiểu Ma Quân đi đâu vậy?” Sau khi tắm rửa xong, Đào Tửu cảm thấy sảng khoái, sờ sờ vào bụng.

Lúc này, nàng còn chưa thấy ai đưa đồ ăn tới, hắn đây là muốn bỏ đói vị cứu tinh của hắn hay sao?

Tri Chích đang chơi game, phải mất một lúc mới vào mạng lại được.

“Ồ, Khải Dạ sao, hắn đi tìm Ma Tôn Khát Máu để tính toán rồi.”

“Tính toán?” Đào Tửu trầm ngâm gật đầu: “Chúng ta nhất định phải tính toán chuyện này, lần trước Tiểu Ma Quân nói là sẽ hái quả song tâm cho ta ăn, nhưng trái cây còn chưa được ăn còn bị đánh một chưởng, có thể không tính toán được sao.”

Nàng đã rất mong chờ loại trái cây kia, dù sao nàng cũng chỉ biết là trái song tâm ăn rất ngon.

“Chà, ta sợ là ngươi đã có hiểu lầm gì rồi.”

Tri Chích đánh nàng một cái rất chân thực để nàng tỉnh mộng: “Khải Dạ đi tìm Ma Tôn Khát Máu là để giải quyết chuyện đối phương đã đi lan truyền tin đồn, cướp đoạt lãnh thổ và cả thuộc hạ của hắn nữa.”

“Vậy… Ý của ngươi là, chuyện đó không có liên quan gì tới ta à?”

Giọng điệu của Đào Tửu rất chậm rãi khi nói những lời này, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn, trong lòng chỉ cảm thấy có chút giận tới xù cả lông.

Nó lại vội vàng bổ sung thêm: “Hoàn toàn không liên quan! Nhưng mà ít nhất thì hắn đã đánh cho Ma Tôn Khát Máu một chưởng, đánh cho đối phương nôn ra máu, có thể coi như là báo thù cho chưởng đánh trúng ngươi ngươi rồi đó.”

“Được lắm.” Khi Đào Tửu nghe thấy những lời này, sắc mặt có hơi dịu đi một chút.

Nàng nói nàng đã cố gắng rất nhiều để cứu Tiểu Ma Quân, nếu đối phương không để nàng trong lòng, vậy chẳng phải mọi công sức của nàng đều là vô ích rồi sao!

Nghĩ xong, nàng lại hỏi: “Ma Tôn Khát Máu đã chết rồi sao?”

“Không, không có.”

“Không phải?” Đào Tửu có chút thất vọng: “Tiểu Ma Quân còn không làm được, không phải tu vi của hắn đều đã tăng lên rất nhiều rồi sao, vì sao lại không thể gϊếŧ chết đối phương chứ.”

Tri Chích hơi bối rối trước sự thay đổi trên khuôn mặt của nàng.

Nghĩ đến một số chuyện xảy ra gần đây, nó ngập ngừng nói: “A Tửu, tại sao ngươi luôn muốn gϊếŧ chết những Ma Tôn kia vậy?”

“Ta có như vậy à?” Nàng suy nghĩ một chút rồi phản ứng lại: “Xem ra đúng là có chuyện như vậy thật.”

Thấy nàng chợt nhận ra điều đó, Tri Chích không khỏi cười khẩy.

“Ha ha, ngươi thật sự phải lục lại suy nghĩ của bản thân thì mới biết được phải không?”

Sau đó, nó lắng nghe nàng: “Có lẽ, bọn họ khiến ta cảm thấy không thoải mái, ta luôn cảm thấy nếu như bọn họ chưa chết thì ra sẽ thấy không vui.”

Giọng điệu của nàng lạnh lùng, có chút thờ ơ, trái tim nhỏ bé của Tri Chích run lên khi nghe nàng nói như vậy.

Nó nhớ rõ, trước đây Đào Tửu không phải người như vậy.

Ở thế giới trước, những người nằm trong danh sách phong thần, nàng đều không muốn họ phải chết.

Tại sao sau khi chuyển sang một thế giới khác, trái tim của nàng lại trở nên đen tối như thế này!

Nhưng… Nàng là chủ nhân mà hắn chọn, hắn không dám nói, cũng không dám hỏi.

Nó chỉ có thể giúp đỡ nàng.

“A Tửu, nếu ngươi thật sự muốn gϊếŧ bọn họ, nhất định phải chờ đến đại chiến giữa Đạo Giáo và Ma Giới, dù sao thì Ma Giới cũng sẽ thất bại, đến lúc đó chúng ta gϊếŧ chết một vài Ma Tôn cũng không sao hết.”

“Ừm.” Đào Tửu con khóe môi: “Vậy thì đợi thêm một thời gian nữa đi.”

Dù sao nàng cũng không vội, vẫn còn rất nhiều chuyện nàng cần xác minh lại.

Lúc này, tỳ nữ nhỏ bước vào với một đĩa trái cây đã được rửa sạch ở trên tay.

“Tiêu Tử, đây là trái song tâm mà Tôn Thượng đặc biệt chuẩn bị cho ngươi.”

Trái song tâm? Nhìn trái cây trông giống như một quả táo và một quả đào kia, Đào Tửu cảm thấy có chút đói bụng, nhanh chóng cầm lấy một quả rồi bắt đầu nhấm nháp nó.

“Hmm~ nó ngon lắm.” Ngọt và giòn, đúng là loại mà nàng thích.

Thấy nàng thích như vậy, tiểu cô nương kia lại lên tiếng: “Trái song tâm này cũng có thể được dùng để làm rượu trái cây, Tôn Thượng nói nếu như Tiên Tử thích thì mang rượu làm trước đó tới cho ngươi, Tiên Tử có muốn nếm thử ngay bây giờ không.”

“Rượu trái cây, ta sẽ thử nó vào bữa tối, tốt nhất là có thêm một ít thịt nướng.”

“Được rồi, nô tỳ sẽ đi tới dặn phòng bếp làm thêm thịt nướng ngay.”

“Ừm, không vội.” Nàng liếc nhìn tỳ nữ nhỏ và nhớ ra điều gì đó: “Nhân tiện thì, gần đây có người nào nuôi tằm không?”

“Tằm?” Tỳ nữ nhỏ suy nghĩ một lát: “Là một loài bọ có thể nhả tơ dệt vải sao?”

“Đúng vậy, gần đây có không?”

“Ừm, gần Ma Cung hẳn là không có, nhưng nô tỳ đã từng nghe nói có người nuôi nó, Tiên Tử hỏi cái này thì có tác dụng gì sao?”

“Có ích.” Đào Tửu gật đầu nói: “Ừm, ngươi xem có thể tìm người giúp ta bắt một ít không, ta muốn nuôi vài con để chơi.”

Khi tỳ nữ nhỏ nghe thấy điều này, đôi mắt nàng đột nhiên sáng lên: “Ừ ừ, không có vấn đề gì hết, nô tỳ sẽ cho người đi tìm, Tiên Tử cần bao nhiêu?”

Tôn Thượng đã nói, chỉ cần tỳ nữ nhỏ có thể khiến cho Tiên Tử vui vẻ, hàng tháng sẽ tăng lương cho nàng ta, đồn thời còn giới thiệu nàng ta với vị tiên sinh cao lớn dũng mãnh và có quyền lực.

Thấy tỳ nữ nhỏ đột nhiên hưng phấn như vậy, Đào Tửu thầm nghĩ, những người ở Ma Giới này thật sự có chút không được bình thường.

“Chỉ cần tìm ba hoặc năm con thôi, ta chỉ là tò mò và muốn nuôi chơi thôi.” Hầu hết chúng sẽ được vứt bỏ mà.

“Được rồi, nô tỳ lập tức đi ngay.” Tỳ nữ nhỏ vui vẻ trả lời, nghĩ rằng Đào Tửu thích động vật nhỏ, bèn nói: “Nếu Tiên Tử chán, có thể ra vườn chơi, trong ao có vài con cá phát triển tốt, nhìn cũng không tệ.”

“Được rồi, ngươi đi đi, đừng bận tâm tới ta.” Đào Tửu một tay chống cằm, tay còn lại giơ lên.

Nàng đành phải nghĩ về điều đó, điều gì khác còn có thể xảy ra?

Tri Chích ở trong không gian có chút khó hiểu: “A Tửu, sao đột nhiên ngươi lại muốn nuôi tằm vậy?”

Nó nhớ rằng ở thế giới trước nàng cũng muốn nuôi tằm, nhưng Thông Thiên đại lão lại không cho phép.

Bây giờ nàng có cơ hội nên muốn nuôi nó một lần nữa, chẳng lẽ nuôi tằm là thú vui cuối cùng của nàng?

Đào Tửu không trả lời nó, mà chỉ hỏi: “Tri Chích, ngươi nói một đại nhân vật như sư phụ của ta, cho dù linh hồn của hắn có bị phân tán, thì có thể còn sót lại cái gì ở thế giới khác hay không?”

“Hả?” Không ngờ nàng lại hỏi như vậy, nó nghĩ rằng, xem ra A Tửu thật sự rất quan tâm tới đại lão Thông Thiên.

Cho nên dựa theo hiểu biết của chính mình, nó nghiêm túc đáp lại nàng: “Nói chung, gần như là không có khả năng, cho dù Cổ Thần có rơi xuống, mảnh vỡ của linh hồn cũng chỉ rơi xuống thế giới trước mặt hắn.”

Có phải vậy không? Ngay khi Đào Tửu đang cảm thấy thất vọng, những lời tiếp theo của Tri Chích lại khiến cho nàng nhen nhóm một tia hy vọng.

“Nhưng mà sư phụ của ngươi, hắn đã sử dụng Cửu Chuyển Trận, đó là một trận pháp phá hư không, lúc đó không thể biết trận pháp của hắn đã tới bước nào rồi, cho nên cũng không phải là không thể được.”

Khi Đào Tửu nghe thấy những lời này, hai mắt nàng sáng lên: “Vậy ý của ngươi là, mảnh vỡ linh hồn của sư phụ ta có khả năng sẽ đi tới thế giới khác sao?”

“Ừm, điều đó cũng có thể xảy ra, nhưng không có nhiều hy vọng lắm.”

Tri Chích gật đầu, sợ rằng nàng sẽ quá chìm đắm trong niềm hy vọng viển vông này.

Ngay khi nó chuẩn bị nói gì đó để nhắc nhở nàng, nàng đã lập tức thay đổi chủ đề: “Đi thôi, chúng ta cùng đi ngắm cá ở trong ao đi, có lẽ chúng ta có thể ăn cá nướng vào ban đêm.”

Nói xong, nàng cũng ngân nga một giai điệu nhỏ trong tâm trạng vui vẻ.

Tri Chích thầm nghĩ, quên nó đi, nhìn dáng vẻ vô tâm kia của nàng, chắc chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi, thuận miệng hỏi qua mà thôi.

Nhưng nó không biết rằng trong lòng của Đào Tửu đang có nghi ngờ, nàng thầm nghĩ, cho dù chỉ có một chút khả năng thì đó cũng chính là hy vọng.

Nàng hy vọng rằng Tiểu Ma Quân sẽ không làm nàng phải thất vọng.