Chương 3: Ha hả, tất cả đều nghe hết, một chữ cũng không rớt

Người hắn nói có phải là Bạch Tinh Tư, chính là bạch nguyệt quang đã suất ngoại nhiều năm kia? Cách đây không lâu, khi thiếu gia nhà họ Bạch trở về Trung Quốc, Tần Hiểu đã đặc biệt cử người bao toàn bộ địa điểm KING, đồng thời mời rất nhiều con nhà giàu từ Bắc Kinh đến chung vui, chỉ để tổ chức tiệc chào mừng cho anh ta.

Đáng tiếc Bạch Tinh Tư nốc rượu quá độ, uống ba hiệp, hai gò má anh ta hơi say, cùng Tần Hiểu từ biệt.

Bạch Tinh Tư vừa đi, Tần Hiểu cũng không còn tâm trạng ở lại nữa, liền gọi Thẩm Thính Linh đến đón.

Tuy rằng hắn biểu tình nhàn nhạt, nhưng người khác vẫn là đoán không ra tâm tư của hắn.

Đối với thế thân trong mấy năm nay, Tần Hiểu rốt cục là nghĩ như thế nào?

Những người khác chỉ dám suy đoán ở trong lòng, riêng chỉ có Thôi Hạo thấy hắn một bộ dáng không mặn không nhạt, nhịn không được liền nói thẳng:

“Tần Hiểu, cậu rốt cục nghĩ như thế nào, trả lời đi! Tinh Tư lần này về nước nhưng chỉ đồng ý dự tiệc chiêu đãi của cậu, người sáng suốt đều nhìn ra được cậu ấy đối với cậu có tình cảm,

Mà cậu một, hai lại cứ nhất quyết tìm thế thân, lại còn là loại mặt hàng phổ thông được rao bán đầy đường. Nếu như Tinh Tư phát hiện, tuyệt đối sẽ khổ sở không thôi!”

Ở trong lòng Thôi Hạo, Thẩm Thính Linh cùng lắm chỉ là một tiện nhân đê hèn bất chấp mọi thủ đoạn vì tiền.

Tần Tiêu rốt cuộc giương mắt nhìn gã, đôi mắt nặng nề, không nhìn rõ cảm xúc.

Ngay lúc mọi người cho rằng hắn chắc chắn sẽ cho đáp án ngay bây giờ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người đó mặc một thân áo khoác đen, trên cổ trắng nõn có quấn một chiếc khăn che gần hết nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi lông mày cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng giờ phút này sắc mặt của y hơi tái nhợt, hiển nhiên là nghe được nội dung của cuộc hội thoại trong phòng.

.... Cũng không biết, rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu.

Trên mặt tái nhợt đáng thương nhưng nội tâm Thẩm Thính Linh mặt vô b·iểu t·ình: Ha hả, tất cả đều nghe xong, một chữ cũng không rớt.

Mọi người đại khái cũng không dám lên tiếng, xấu hổ nhìn thanh niên xinh đẹp không được hoan nghênh ngoài cửa.

Nhưng Tần Hiểu lại như không có việc gì từ trên sô pha đứng dậy, ánh mắt không có cảm xúc nhìn Thẩm Thính Linh, vài giây sau mới nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Đối với cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn một chút cũng không có ý tứ muốn giải thích.

Vẻ mặt Thẩm Thính Linh nhất thời lộ ra vẻ chua sót, nhưng thực mau y liền điều chỉnh tốt cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh gật đầu với những người còn lại trong phòng: “Thật ngại quá tôi tới chậm, đã phiền mọi người chiếu cố Tần ca rồi, tôi thay anh ấy hướng mọi người nói lời cảm ơn.”

Y chủ động nhường bậc thang, bọn họ tất nhiên nể tình vẫy vẫy tay nói không phiền toái.

Nhưng Thôi Lại lại không nghĩ muốn cho y mặt mũi tốt.

Hừ lạnh một tiếng, không chút che giấu âm thanh của mình, gã nói: “Cậu nghĩ mình là ai, thật sự cho rằng mình chính là người yêu cậu ấy sao? Bất quá chỉ là một thế thân, cũng không biết xấu hổ thay mặt Tần ca?”

Thẩm Thính Linh không nghĩ tới gã lại nói trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời xấu hổ cùng lúng túng, chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Tần Hiểu xin giúp đỡ.

Tần Hiểu tiếp nhận đến tầm mắt của y, lại không có lập tức mở miệng phản bác, chỉ đến khi đôi mắt Thẩm Thính Linh nhập nhoè hơi nước, chập chừng như sắp khóc đến nơi hắn mới quay đầu nhìn về phía Thôi Hạo: “Được rồi, cậu nói nhiều quá đấy?”

Thôi Hạo uể oải ngậm miệng lại.

Thẩm Thính Linh đi theo phía sau Tần Hiểu yên lặng lau nước mắt.

Xe y ngừng ở dưới lầu, Tần Hiểu có uống chút rượu, dựa vào phía sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Thẩm Thính Linh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, lúc này mới mím môi nhấn nút lái xe.

Lời nói của gã Thôi hạo kia đã trực tiếp dẫm nát tự tôn của y, xem y cũng không khác gì trai bao, những lời này hai năm trước khi mà Thẩm Thính Linh quyết định đi theo Tần Hiểu sớm đã nghe qua không ít, chỉ là không nghĩ tới....

Tần Hiểu sẽ thờ ơ đến như vậy.

Thẩm Thính Linh đè nén chua xót trong khoé môi. Xe dần dần tiến vào khu biệt thự, Thẩm Thính Linh từ nửa năm trước đã dọn vào ở chung với Tần Hiểu, nhưng sau khi Bạch Tinh Tư về nước, thời gian Tần Tiêu trở về ít đến đáng thương.

Y lái vào chỗ đỗ xe, đang chuẩn bị nhắc nhở Tần Hiểu xuống xe, quay đầu lại lại thấy người đàn ông nãy vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này một tay cầm di động, tầm mắt dừng ở trên màn hình, khóe môi hơi hơi gợi lên, ánh sáng mỏng manh chiếu sáng trong mắt hắn ngập tràn là sủng nịch cùng yêu thương.

Thẩm Thính Linh tức khắc sửng sốt.

Y chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của Tần Hiểu.

Từ trước đến nay Tần Hiểu luôn là kẻ sát phạt quyết đoán tàn nhẫn nhất, đặc biệt là ở trước mặt Thẩm Thính Linh, càng là cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống mà ra lệnh. Thẩm Thính Linh rất hiếm thấy hắn đối với y lộ ra ý cười, càng miễn bàn giờ phút này tình ý trong mắt hắn như muốn tràn ra bên ngoài.

Luôn không muốn thừa nhận, nhưng giờ khắc này, trong lòng Thẩm Thính Linh vẫn không tự chủ được nổi lên một tia hâm mộ .

Y cũng muốn được Tần ca như vậy nhìn, chỉ cần một lần thôi cũng được....

Tần Tiêu lại lần nữa giương mắt, hiển nhiên đã tỉnh táo không ít, thấy Thẩm Thính Linh nhìn mình chăm chú, liền nhíu mày, “Tới rồi?”

“Đúng vậy Tần ca.” Thẩm Thính Linh trả lời.

Y cụp mi rũ mắt, ngũ quan trong bóng đêm nhìn không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng xinh đẹp kia, gương mặt hao hao giống này làm Tần Hiểu nhớ tới Bạch Tinh Tư.

—— hắn chờ đợi bạch nguyệt quang đã nhiều năm.

Lần này Bạch Tinh Tư trở về, thế nhưng lại chọn chạy tới giới giải trí làm minh tinh. Đường đường là Bạch gia thiếu gia lại muốn đi làm con hát, thật sự làm không ít người mở rộng tầm mắt.

Bất quá hắn vẻ ngoài xinh đẹp, thực lực lại không tồi, hơn nữa có Bạch gia hộ thuẫn, thực mau ở trong vòng đã có chút danh tiếng.

Trong đó còn có bao nhiêu là công lao của Tần Hiểu, cũng chỉ có chính hắn biết.

Tần Hiểu gõ gõ ngón tay xuống ghế dựa, không chút để ý nói: “Có phải gần đây cậu nhận trong tay kịch bản nhân vật của Trần Bạc An?”

Trần Bạc An, đạo diễn có tiếng trong vòng, kịch bản trên tay tất cả đều là tinh phẩm, ở trong vòng thanh danh rất cao, gần đây bắt đầu quay một bộ điện ảnh, Thẩm Thính Linh thử kính nhiều lần, may mắn được ông tán thành, dành được một suất đóng vai nam chủ.

Không nghĩ tới Tần Hiểu sẽ quan tâm chuyện này, đuôi lông mày y không tự chủ được nhiễm ý cười, vì vậy liền khắc chế nội tâm vui mừng nói: “Đúng vậy Tần ca, anh, làm sao anh biết vậy?”

Hắn như thế nào biết.

Tần Hiểu dừng động tác trên tay một chút.

Còn không phải bởi vì, Bạch Tinh Tư cũng coi trọng nhân vật kia?