chương 10: Anh chỉ cần tốt nhất (10)

Bởi vì đối thủ thật sự quá non, tổ bốn người của Mộc Dao quả thật chính là nháy mắt hạ gục đối phương, chờ các cô thi xong đi ra thì đội của Úy Chiêm Mặc đã không thấy bóng dáng.

Lúc đi ra ngoài, Phan Hiểu còn vừa quay đầu lại vừa lấy giọng điệu tiếc nuối nói: "Nghe bên kia người ta nói, Úy ca lần này là bị Ngụy Tĩnh An lừa tới dự thi, tuy rằng người vẫn tới nhưng anh ấy nói chỉ đến đây cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, nhưng mình tin cho dù có như vậy thì chuyện anh ấy vào chung kết cũng sẽ là điều hiển nhiên."

Lâm Uyển Di là lần đầu tiên nhìn thấy Úy Chiêm Mặc nhưng trong đầu đều là hình ảnh vừa rồi anh lấy sự vững vàng bình tĩnh đến ứng đối với sự hùng hổ doạ người của đối thủ, cho nên lúc này cũng khen ngợi: "Mình cũng thấy vậy, người đàn ông có thực lực và phong độ thật là quá đẹp trai!"

Phan Hiểu: "Đúng không? balabala..."

Lâm Uyển Di: "Đúng vậy! balabala..."

Mạc Du vẻ mặt lạnh nhạt.

Mộc Dao vẻ mặt lạnh nhạt thứ hai.

Chờ hai người rốt cuộc nói xong Úy Chiêm Mặc đẹp trai tài giỏi như thế nào thì hai cô liền như hổ rình mồi nhìn Mộc Dao.

Phan Hiểu và cô không thân, không thể mạo muội nói về chuyện riêng tư được nhưng Lâm Uyển Di không cố kỵ cái này, cô buông Phan Hiểu ra, đến giữ chặt một bên cánh tay của Mộc Dao nghi ngờ nói: "Dao Dao cậu nói thật đi, cậu và Úy Chiêm Mặc không có đơn giản như những gì cậu nói đúng không? Lúc nãy anh ấy nhìn chằm chằm cậu hết nửa ngày còn cười với cậu nữa, có phải như mọi người nói, cậu và Úy Chiêm Mặc đã sớm có cái gì không thể cho ai biết rồi phải không?!"

Đương nhiên là có, nhưng Mộc Dao không chút chột dạ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cậu không cảm thấy biểu tình vừa rồi anh ta nhìn mình rất giống khıêυ khí©h hả? Nụ cười kia chính là một loại thị uy, cho nên mình mới gọi tên anh ta để cho anh ta một cái cảnh cáo."

Lâm Uyển Di và Phan Hiểu lập tức nghĩ lại ánh mắt và nụ cười kia của Úy Chiêm Mặc xem nó có ý gì, Mạc Du nhưng thật ra không có nghi ngờ gì, trong trò chơi có rất nhiều loại chuyện âm thầm chém gϊếŧ này, bởi vậy cô kéo lại Mộc Dao từ trong tay Lâm Uyển Di, đứng ra nói chuyện thay chị dâu tương lai nhà mình: "Đừng nghĩ nhiều, cậu ấy mỗi ngày đều ở cùng chúng ta, nào có thời gian lén đi gây án, tuy anh ta bị Dao Dao làm hại rơi xuống nước một lần nhưng vẫn có thể nói giúp Dao Dao thì đúng thật là một người rất có phong độ."

Lâm Uyển Di nghĩ nghĩ cũng cảm thấy rất có đạo lý, Mộc Dao mỗi ngày đều ở dưới mí mắt của hai cô, quả thật là không có khả năng làm ra chuyện sóng gió gì, nên cô thôi không thẩm vấn nữa, tiếp tục hưng phấn tám chuyện với Phan Hiểu.

Mộc Dao thấy vậy thì lén thở ra một hơi, ở trong thế giới kia của cô, ai cô cũng đều có thể đĩnh đạc nói chuyện cùng họ nhưng lại không có người nào để cô có thể thổ lộ tình cảm.

Cô cũng từng có ý định tìm vài người bạn thân, nhưng đại khái là cô có một địa vị xã hội cao hơn so với người bình thường cho nên những người đó thật ra chỉ muốn lợi dụng quan hệ với cô để kiếm chác lợi ích, lúc mới bắt đầu cô có thể mỉm cười nhẫn nhịn, tự an ủi mình rằng bạn bè là phải dìu dắt nhau nhưng lòng người chính là rắn nuốt voi, cô không chịu nổi người khác càng ngày tham lam, được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy.

Từ đó trở đi, Mộc Dao liền từ bỏ ý tưởng kết bạn kia, hoàn toàn thành một người cô độc.

Hiện giờ gặp được Lâm Uyển Di và Mạc Du lấy thật tình đối đãi nhau chính là may mắn của cô, cô không muốn mất đi phần tình bạn quý giá này, cũng không muốn lúc mình công lược Úy Chiêm Mặc lại cành mẹ đẻ cành con, bởi vậy đành phải chờ sự cuồng nhiệt của Lâm Uyển Di với Úy Chiêm Mặc qua đi thì mới thẳng thắn với hai người sau.

Nghĩ đến điều này, Mộc Dao cũng nhịn không được âm thầm trợn trắng mắt, tốc độ đổi nam thần của bà chị Lâm Uyển Di này thật đúng là nhanh vượt khả năng tưởng tượng, từ lúc quen biết cô ấy đến giờ cô ấy đã từng có hơn hai mươi nam thần, Úy Chiêm Mặc không phải người thứ nhất cũng tuyệt không phải là người cuối cùng.