chương 9: Anh chỉ cần tốt nhất (9)

Ngụy Tĩnh An tuy rằng sốt ruột muốn biết đáp án nhưng cũng không thể hỏi thếm, lại nói nếu là chuyện Úy Chiêm Mặc không muốn trả lời thì ai cũng cạy không ra miệng của anh.

Lúc này MC và giám khảo cũng đã vào sân, chuyện tò mò cũng phải tạm thời lui tán, hiện trường an tĩnh lại, kế tiếp chỉ nghe thấy âm thanh đọc quy tắc thi đấu của MC.

Đầu tiên là hai đội PK nhau trong vòng đào thải, bởi vì đội ngũ dự thi quá nhiều (hết bảy phần là đến cưỡi ngựa xem hoa) cho nên những đội thắng ngày hôm nay sẽ so tài trong vòng bán kết vào ngày khác, vòng bán kết sẽ tiếp tục loại một nửa số đội thi, còn dư lại tinh anh mới có thể tiến vào trận chung kết.

May mắn là đội của Mộc Dao không đυ.ng phải các đại thần, hơn nữa đối thủ cũng thuộc về loại hình "đoàn thể ngắm nam thần" cho nên sức chiến đấu đều là chỉ số âm, vì vậy dù không hề có chuẩn bị gì nhưng đội của Mộc Dao đều cảm thấy lần này có hi vọng sẽ thắng.

Rốt cuộc đến phiên các cô, dựa theo truyền thống của đại học T, trước khi cuộc thi bắt đầu hai bên đều có thể nói một lời để ủng hộ sĩ khí của đồng đội, Mạc Du và hai người kia lười lên sân khấu cho nên Mộc Dao liền đoạt lấy cơ hội này, chờ tầm mắt của mọi người đều chuyển đến người mình cô mới cười nói: "Tôi cảm thấy trong số những người ở đây, về năng lực ứng biến cá nhân thì chỉ có Úy Chiêm Mặc là có thể ngang sức với tôi."

Những lời này của cô vừa nói ra liền tựa như một khối đá lớn thả vào hồ nước, tất cả người vây xem đều mang một vẻ mặt ngốc bức nhìn cô, bởi vì những lời này của cô tương đương rằng: Thứ tôi nói thẳng, các vị đang ngồi ở đây trừ Úy Chiêm Mặc ra thì tất cả đều là rác rưởi!

Ý tứ trong câu nói của Mộc Dao thật cuồng ngạo nhưng biểu tình cô bình tĩnh, giọng điệu bình đạm, hơn nữa cộng thêm 8.5 phần vẻ đẹp của gương mặt cho nên rất ít người cảm thấy phản cảm.

Lần thứ hai bị gọi tên, Úy Chiêm Mặc có chút ngốc ra, tiện đà hơi nhướng mày, nói cũng không sai, bởi vì cái cô nói cũng chỉ là năng lực ứng biến cá nhân.

Đây là... Chuẩn bị muốn ra tay sao? Úy Chiêm Mặc nghĩ đến điều này liền sinh ra vài phần hứng thú. Từ thời trung học đến nay, nữ sinh thích anh đã có thể dùng hai con số để tính, cho nên anh rất nhanh liền có thể phân biệt được một cô gái có ý với anh hay không, huống chi, vừa rồi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nụ cười xấu xa kia của cô, anh có 80% nắm chắc là cô cố ý lộ cho anh xem.

Nếu cô đã liên tiếp phát tín hiệu cho anh, mà chính anh cũng cảm thấy hứng thú với cô vậy thì anh cũng không ngại biểu hiện chút thái độ. Vì thế, Úy Chiêm Mặc lần đầu lộ ra một nụ cười với Mộc Dao.

Mặc dù nụ cười kia rất nhẹ nhưng vẫn bị không ít người thấy được, người vây xem đều cảm thấy ngoài ý muốn lại cũng không ngoài ý muốn, nghĩ lại chuyện Úy Chiêm Mặc nói giúp Mộc Dao ở khu nhà ăn lúc trước và liên tưởng đến vấn đề hôm nay của Ngụy Tĩnh An, sau đó "nữ chính" gọi tên, "nam chính" còn ngọt ngào mỉm cười.

Quần chúng ăn dưa cảm thấy, bọn họ tựa hồ... ngửi thấy được mùi gian tình.