chương 14: Anh chỉ cần tốt nhất (14)

Mộc Dao xem nhẹ những người khác, hướng về phía Úy Chiêm Mặc nói: "Chúc mừng, xem ra anh đã đẩy hết được nước trong não khi bị rơi xuống nước lần trước ra rồi."

"Cảm ơn, may mắn đến giờ em vẫn còn chưa bình thường lại, nếu không thì đội này cũng sẽ không thắng được nhẹ nhàng như vậy." Úy Chiêm Mặc nhe răng cười, giọng điệu khiêm tốn nhưng lời nói lại đắc ý.

Mạc Du và Lâm Uyển Di phía sau cô đã được phổ cập khoa học vụ này nên nháy mắt liền hiểu.

Phan Hiểu, Ngụy Tĩnh An, cùng với hai người bạn khác trong đội anh: "???"

Mấy chục đôi mắt còn đang xem hai người, Mộc Dao cũng không muốn gây chú ý nên chỉ hừ nhỏ một tiếng, thanh âm đó rất nhẹ rất mỏng, chỉ có Úy Chiêm Mặc đứng gần cô nhất là nghe rõ.

Đây là tức giận? Không đúng, hẳn là làm nũng. Lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, cảm giác... Còn rất không tồi, trong lòng anh suиɠ sướиɠ nhưng trên mặt biểu tình lại vẫn như cũ.

Mộc Dao đưa mắt nhìn anh: "Các hạ sao còn không thuận hướng gió mà như diều gặp gió bay lên chín vạn dặm?" Sao anh không bay lên trời luôn đi?

Úy Chiêm Mặc bất động như núi: "Lên cao sẽ bị lạnh." Anh sợ độ cao.

Sau đó đội ngũ hai bên đường ai nấy đi, quần chúng ăn dưa: Excuse me? Không phải nói đây là một đôi tình nhân sao? Như thế nào lại có cảm giác càng giống địch nhân hơn vậy?

Bởi vì cũng không thật sự muốn lấy ngôi vị quán quân mà ba người Mạc Du đều chỉ mang tâm tính đến cưỡi ngựa xem hoa cho nên đối với kết quả phải dừng bước ở vòng bán kết này cũng không có cảm giác gì, trở lại phòng ngủ thay đổi quần áo xong các cô đề nghị ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn.

Mộc Dao tìm cái cớ bảo rằng không thoải mái nên không đi theo, các cô cho rằng trong lòng cô không thoải mái vì bại bởi Úy Chiêm Mặc nên cũng không miễn cưỡng, sôi nổi tỏ vẻ sẽ mua về cho cô.

Chờ các cô ra khỏi cửa, Mộc Dao trang điểm lại một chút, xõa tóc ra uốn lại chút tóc mái, sau đó cô đến trước gương xem, vừa lòng phát hiện mình so với ngày thường càng thêm mềm mại non nớt.

Cô lấy một chiếc hộp đã sớm chuẩn bị trước đó, dán lên trên một cái nơ con bướm xong mới vừa lòng ra khỏi cửa.

Hòn giả sơn bên hồ nước.

Úy Chiêm Mặc từ rất xa đã nhìn thấy cô đi tới, dù bản tính cô thế nào thì khí chất và tư thái của cô đều thật sự rất tốt, mỗi một bước đều là một bức phong cảnh, cô đến càng gần, anh còn phát hiện cô đã thay đổi quần áo và kiểu tóc.

Cô gái trang điểm vì người mình thích? Anh nhướng mày, mỗi lần cô đều biểu hiện rõ ràng đến như vậy, anh vẫn nên làm bộ không phát hiện hay nên trêu chọc ngược trở lại đây? Ừm... Có lẽ hai loại tình thú này anh đều có thể thử xem.

Trong lòng tự hỏi làm sao để đào hố cho người ta nhưng trên mặt lại không hiện chút gì, anh nhìn về phía hộp quà trong tay cô cười nói: "Anh còn tưởng là anh suy nghĩ nhiều, thì ra em thật sự muốn ám chỉ anh đến nơi này."

Mộc Dao ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô vuông góc đảo đến dưới chân hòn giả sơn sau đó lại nâng mí mắt đá ngược quả bóng trở về: "Đây là chỗ cao sẽ bị lạnh mà anh nói?"

Thật là một chút mệt cũng không chịu ăn... Giống hệt như anh vậy, Úy Chiêm Mặc cười cười, hỏi cô: "Muốn đi lên không?"

Tuy rằng hỏi như vậy nhưng tay anh cũng đã rũ xuống, Mộc Dao không hề do dự đưa tay qua, nương theo lực đạo tay anh mà đạp vào vách nhô ra, rất nhanh cô liền ngồi đến bên cạnh anh, bàn tay anh nắm lấy tay cô mang theo hơi ấm của cả hai người cũng thu trở về khi cô đã ngồi an ổn.

Đập vào mắt là cành liễu đong đưa trong gió và những gợn nước liên miên không dứt, lá sen lay động theo gió, phía tay trái là thảm cỏ xanh mát, bên phải là rừng cây tươi tốt, có gió lại còn có bóng râm, ngồi ở chỗ này thật sự rất mát mẻ.

Bên tai còn có âm thanh vận động của sân bóng phía xa truyền đến, Mộc Dao hưởng thụ cơn gió mát, cảm giác như sự nóng nảy trong người đều bị cơn gió nhẹ thổi đi, trong lòng cũng vui sướиɠ rất nhiều.

"Trách không được ngày nào anh cũng đến chỗ này, anh cũng thật biết tìm chỗ."

"Anh thích an tĩnh, bên này rất ít người tới, cho nên anh mới thường xuyên đến nơi này ngồi." Anh nhìn cô, vỗ vỗ xuống hòn giả sơn nói: "Nếu em thích, anh có thể cho em một nửa."

Nghe được câu cuối cùng, trong lòng Mộc Dao dâng lên một tia mừng, phải biết rằng, nơi này tương đương với lãnh địa tư nhân của anh, trong nguyên kịch tình anh còn chưa nói với Nhϊếp Tử câu này đâu.

Trong lòng cô vui vẻ nhưng ngoài miệng lại nói: "Không tốt lắm đâu, nếu anh không ở đây thì em leo lên không nổi."

Chỗ họ ngồi cũng không phải là đỉnh của hòn giả sơn, càng không phải vị trí mà bình thường anh hay ngồi, thành của hòn giả sơn này cũng rất dễ leo lên, Úy Chiêm Mặc nhướng mày.

"Muốn đi lên cũng không khó."

Mộc Dao hé mắt, lấy lời của anh trả lại cho anh: "Xin lỗi, em sợ độ cao."

Anh cứng họng, tính cách này của cô thật sự cực kỳ giống anh, sau đó anh đột nhiên nhanh trí nói: "Chỉ cần em yêu cầu, anh sẽ trở thành chiếc thang của em."

Mộc Dao lúc này mới vừa lòng cười ra.