Chương 30: Anh chỉ cần tốt nhất (30)

Mộc Dao về đến nhà liền nhìn thấy em trai Giang đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt trầm trọng nhìn chằm chằm vào váy và kiểu tóc của cô, sau đó không đến năm giây, cậu lại thương tâm xoay đầu đi, sau đó cũng không chịu nhìn cô nữa.

Đến khi hai người lớn của nhà họ Giang trở về, lúc cùng nhau ăn cơm, cậu vẫn đều trong bộ dạng trời muốn sập xuống này.

Sau vài lần muốn nói lại thôi, cậu nhịn không được chuẩn bị mật báo với cha mẹ thì Mộc Dao nãy giờ vẫn luôn âm thầm quan sát cậu thấy vậy liền tay mắt lanh lẹ che miệng cậu lại sau đó kéo cậu vào phòng mình.

Em trai Giang thương cảm cũng rất dễ hiểu, hiện tại cậu vẫn là học sinh trung học, đối với chuyện tình yêu nam nữ còn chưa hoàn toàn thông suốt, trong ý tưởng của cậu, khi chị gái có người yêu thì sẽ không còn hoàn toàn là người nhà của bọn họ nữa, cậu đang lo lắng không biết khi nào thì cô sẽ đột nhiên rời nhà mình biến thành người nhà người khác, đồng thời biến thành một người chị xa lạ khác.

Mộc Dao nghe xong vài câu liền hiểu rõ sự bất an của cậu.

Sau đó ngày hôm sau dậy sớm, cô đẩy rương hành lý tới gõ cửa phòng em trai Giang, giúp cậu thu thập hành lý, sau đó dưới sự ủng hộ của cha mẹ, bọn họ bắt đầu chuyến du lịch dài gần một kỳ nghỉ của mình.

Chờ em trai Giang hiểu rõ cho dù cô có bạn trai cũng vẫn đều là Giang Mộc Dao thì bọn họ mới trở lại để kịp ngày khai giảng, hơn nữa cậu cũng đáp ứng sẽ giữ kín như bưng trước mặt cha mẹ.

Mộc Dao thu phục được cậu xong mới lau mồ hôi trên trán, thì ra tiểu nam sinh ngoan ngoãn cũng không phải dễ dỗ dành như vậy.

Vì thế kỳ nghỉ này... Úy Chiêm Mặc lại bị cô vắng vẻ.

Đi qua cuối thu lại là một mùa đông lạnh lẽo.

Úy Chiêm Mặc:【 Có thích không? [ Hình ảnh ]】

Anh giờ này đang đi công tác ở phương bắc, anh gửi cho Mộc Dao một tin nhắn có kèm hình ảnh, trong hình, anh mặc một thân tây trang màu đen trang trọng, gương mặt mỉm cười lộ ra một cổ ấm áp, bối cảnh phía sau là một mảnh tuyết trắng xóa.

Mộc Dao hiện tại là sinh viên năm ba, cô nghiêm túc nhìn nhìn, lại nói cô cũng rất đáng thương, hai đời làm người cô đều là người phía nam, trước giờ đều không chính mắt gặp được cảnh tượng tuyết lớn bay tán loạn. Thành phố T cũng có tuyết rơi, nhưng mỗi lần đều là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, dù mùa đông có lạnh thế nào thì tầng tuyết trắng mỏng manh cũng chỉ có thể vừa vặn phủ kín con đường mà thôi.

Mộc Dao:【 Rất đẹp, à đừng hiểu lầm, cái em nói là bối cảnh. 】

Thật lâu sau đó đối phương mới trả lời lại.

Úy Chiêm Mặc:【...】

Cách vài giây, tin nhắn thứ hai cũng được gửi tới.

Úy Chiêm Mặc:【 Lần sau sẽ cùng em đến đây. 】

Mộc Dao:【 Vui đến cực điểm. 】

Sau đó cô buông di động, tiếp tục chuyên tâm ôn tập, mục tiêu của cô là có thể đi vào đài truyền hình thành phố cho nên gần đây đang điên cuồng hấp thu tri thức.

Năm nay La Vạn đã đứng vững gót chân ở thành phố, sự thật chứng minh, những học bá của đại học T một năm trước còn nguyện ý ở lại rất có ánh mắt, hiện tại La Vạn bất quá chỉ mới phát triển hơn một năm nhưng Úy Chiêm Mặc đã làm cho bọn họ nhận được tiền lương một tháng là mấy vạn, hoàn toàn có thể miệt thị những thành viên trước đó đã bỏ đi và hiện tại đang rải rác ở các công ty lớn khác.

Con đường sự nghiệp của Úy Chiêm Mặc càng ngày càng rộng mở, cho dù cô không theo kịp bước chân của anh thì cũng muốn làm được đến hai chữ ưu tú mới được.

Năm thứ tư ở đại học của Mộc Dao bắt đầu đi vào một giai đoạn khác của cuộc đời.

Trong phòng 403, ba người đang ngồi xổm phát sầu trước tủ quần áo của Mộc Dao.

Mạc Du nâng lên một cái váy màu vàng nhạt, hỏi: "Cái này?"

Mộc Dao và Lâm Uyển Di lắc đầu, Lâm Uyển Di: "Không được, kiểu dáng quá cứng nhắc."

Mạc Du lại cầm lấy một cái váy chữ A màu trắng, hỏi: "Vậy cái này thì sao?"

Hai người lại lắc đầu.

Mạc Du nhìn nhìn, vớt lên bộ váy màu đỏ rực: "Cái này chắc được rồi chứ, cậu mặc vào nhìn vừa thanh xuân vừa hoạt bát, khẳng định ông nội của Úy Chiêm Mặc sẽ thích."

Tối hôm qua sau khi Úy Chiêm Mặc đột nhiên nói muốn đưa cô đi gặp ông nội mình thì thần kinh của Lâm Uyển Di và Mạc Du vẫn đều luôn căng chặt đến giờ, Mộc Dao cũng là lần đầu tiên đi gặp gia trưởng cho nên rất khẩn trương, cô nhìn chằm chằm vào chỗ chạm rỗng trên bộ váy nửa ngày, lắc đầu như cũ: "Không được, quá rêu rao, người lớn hẳn sẽ không thích loại phong cách này."

Đến đây thì Mạc Du cũng hết cách, Lâm Uyển Di lật lại vài cái, khó xử nói: "Không có gì khác, còn lại đều là loại hình này, thật ra Dao Dao à,... mình cảm thấy cậu tùy tiện mặc cái nào đi ra ngoài cũng đều là tiêu điểm cả."

Lâm Uyển Di cũng không nói khoa trương, bởi vì Mộc Dao lớn lên xinh đẹp, gu thời trang cũng không tồi cho nên cô thường xuyên dẫn đầu trào lưu mặc quần áo của nữ sinh đại học T, nhưng Mạc Du lắc đầu: "Người già tương đối xét nét, huống chi ông nội Úy Chiêm Mặc còn là người bước ra từ quân đội."

Nhưng hiện tại đi ra ngoài mua cũng đã không còn kịp.