Chương 31: Anh chỉ cần tốt nhất (31)

Mộc Dao ngồi xổm một hồi chân cũng đã tê rần, dứt khoát lấy di động ra gửi tin nhắn cho Úy Chiêm Mặc:【 Ông nội anh thích dạng người gì? 】

Đừng hỏi vì sao cô không gọi điện thoại... Trước giờ hai người họ vẫn luôn chỉ gửi tin nhắn nên đã thành thói quen.

Đại khái cũng xem thấu kịch bản của cô nên anh trả lời:【 Bình thường em mặc thế nào thì hôm nay cứ mặc thế ấy là được, đừng khẩn trương, ông nội của anh rất hiền hoà. 】

Mộc Dao:【 Còn không phải do em sợ ông ấy không hài lòng về em thì sẽ liền nhốt anh lại trong nhà không cho anh ra gặp em à. 】

Úy Chiêm Mặc:【...】 Ông nội, con đã tận lực.

Rối rắm hồi lâu, cuối cùng Mộc Dao vẫn là mặc vào quần áo ngày thường của mình, dù sao con đường mà cô đi là thục nữ lộ tuyến, như thế này thì cho dù là không xuất sắc thì cũng sẽ không có gì sai.

Thời trẻ nhà họ Úy ở trong đại viện quân khu nhưng nghe nói là vì để cho Úy Chiêm Mặc thuận tiện đi học nên bọn họ liền dọn về căn phòng nhỏ của nhà họ Úy.

Mộc Dao mở cửa xe, trước mắt là một mảnh biệt thự, theo phương hướng anh chỉ, cô nhìn qua "căn phòng nhỏ" mà anh nói, cô yên lặng liếc mắt nhìn anh một cái, lúc này anh cũng vừa vặn lấy xong đồ trên xe nên cười tiếp thu sự khinh bỉ của cô, hơn nữa còn mặt dày vô sỉ cong lên cánh tay phải.

Đau lòng anh phải cầm theo nhiều đồ vật như vậy nên cô cũng không tiện làm ồn ào với anh, cô ôm một chiếc hộp lớn, phối hợp nắm lấy anh đi về phía nhà họ Úy.

Ông nội Úy so với trong tưởng tượng của cô còn dễ ở chung hơn nhiều, lúc họ đến thì ông đang đoan chính ngồi trên sô pha, trong mắt là sự sắc bén không phù hợp với tuổi này của ông, khi cô theo Úy Chiêm Mặc chào hỏi ông, ông cũng chỉ nghiêm túc gật đầu, đưa mắt chuyển một vòng trên người cô, sau đó rất nhanh liền thu hồi ánh mắt đánh giá, tiếp tục mắt nhìn thẳng xem TV.

Mộc Dao còn tưởng rằng ông nội Úy khẳng định là một người vô cùng nghiêm túc nhưng kỳ thật cũng không phải như vậy.

Cô dâng hộp quà trong tay lên, khi cô đang tự hỏi mình nên thảo luận chính sách của đảng hay là vũ khí kiểu mới mà quân đội mới nghiên cứu chế tạo ra với ông thì ông nội Úy đã mở hộp quà ra, sau đó cô liền thấy... người vừa rồi vẻ mặt còn trầm ổn hiện tại đang hai mắt tỏa ánh sáng, đầy mặt vui sướиɠ!

Lúc này Úy Chiêm Mặc bưng trà đến, một tay buông khay một tay khép lại hộp quà trong tay ông nội Úy, nghiêm túc nói: "Bác sĩ nói ông không thể uống rượu..." Đại khái là nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất và kháng nghị của ông nội Úy nên anh hạ giọng nói: "Chỉ có thể uống một chén nhỏ mỗi tuần."

Một chén nhỏ cũng được, so với không có chén nào còn tốt hơn, ông nội Úy lại lập tức vui vẻ ra mặt, Úy Chiêm Mặc quay đầu, hơi mang trách cứ nhìn cô đang khó hiểu: "Ông nội đang tu dưỡng, bây giờ còn không nên uống rượu, sau này em tới không cần lại mang rượu cho ông ấy nữa."

Xem ra lễ vật này của cô không phải đứa cháu giặc nhà mình này bày mưu đặt kế, ông nội Úy nghe vậy thì vừa lòng, bắt đầu nghiêm túc đánh giá Mộc Dao, càng xem càng cảm thấy đứa nhỏ này rất có lễ nghĩa, lời nói cử chỉ hợp cũng rất đúng mực.

Vốn dĩ Mộc Dao cũng không quá hiểu nhưng vừa thấy ánh mắt ông nội Úy nhìn cô đã hòa ái xuống hơn nữa bắt đầu chủ động nói chuyện với mình thì cô liền hiểu rõ dụng ý của Úy Chiêm Mặc.

Anh từng nói ông nội Úy thích mực nhưng mực cực phẩm hiện tại xác thật cô còn không có phương pháp đυ.ng tới, cho nên trước khi đến đây Úy Chiêm Mặc kiến nghị cô có thể đưa rượu, lúc này cô mới gọi điện thoại cho em trai Giang để cậu tìm cớ lấy một bình rượu trân quý trong hầm rượu của ba Giang đưa lại đây.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy kịch bản của anh quá sâu, thừa dịp ông nội Úy không chú ý cô âm thầm giơ lên ngón cái với anh, Úy Chiêm Mặc thấy thế thì nhướng mày, cũng lộ ra một nụ cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Cô cũng nhoẻn miệng cười theo, trộm cất giấu bí mật nhỏ của hai người.

Từ sau ngày hôm đó cô cũng thường xuyên tới nhà anh, Úy Chiêm Mặc bình thường tương đối bận rộn, những khi bảo mẫu và hộ công bận không kịp chú ý ông nội Úy thì cô liền giúp đỡ chiếu cố ông - hiện đi đứng không tiện một chút.

Dưới sự cho phép của Úy Chiêm Mặc, thỉnh thoảng cô cũng mang chút rượu đến, đối với loại hành vi "trộm ngược gió gây án" này của cô ông nội Úy tỏ vẻ phi thường vừa lòng, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng từ ái, còn nhiều lần khen cô hiểu chuyện trước mặt cháu mình.

Úy Chiêm Mặc nghe xong thì hơi mỉm cười.

Đến khi Mộc Dao tốt nghiệp cô mới dám đưa Úy Chiêm Mặc về nhà mình cho người nhà cô nhận mặt.

Hiện tại tên tuổi của La Vạn đã vượt ra ngoài thành phố T, tuy rằng ông nội Úy đã rời khỏi "giang hồ" nhưng nhà họ vẫn có người ở giới quân đội và còn tồn tại danh vọng, tài nguyên tốt như vậy cũng không thể không cần, cho nên công ty của Úy Chiêm Mặc có rất nhiều hạng mục hợp tác với nhà nước.

Anh trẻ tuổi đã có một phen thành tựu như vậy, theo lý mà nói cũng là một tuyệt hảo tài tuấn vạn dặm khó tìm, nói thế nào cũng nên coi là rể cưng, nhưng... ba Giang và em trai Giang đối mặt với anh vẫn luôn bày ra bộ mặt than, lễ nghĩa đều chu toàn nhưng từ đầu đến cuối hai cha con này chưa từng cho anh một khuôn mặt tươi cười nào.

Ra khỏi cửa, Úy Chiêm Mặc nghi hoặc sờ sờ mặt mình, nếu không phải mẹ Giang còn vừa lòng với anh thì đến anh cũng đều phải hoài nghi mình có phải lớn lên xấu vô cùng hay không.

Anh giữ chặt Mộc Dao đưa mình ra đến cửa, như suy tư cái gì, anh hỏi: "Là do anh không tìm đúng sở thích của ba và em trai hay là vừa rồi anh có chỗ nào thất lễ hả em?"

Mộc Dao ăn ngay nói thật trấn an anh: "Yên tâm không phải cố ý nhằm vào anh đâu, chỉ cần là bạn trai em thì bọn họ đều sẽ có loại thái độ này."

Úy Chiêm Mặc bừng tỉnh đại ngộ, người ta tốn bao nhiêu năm cực cực khổ khổ nuôi dưỡng một viên cải thìa thành cải trắng, thật vất vả dưỡng đến mọng nước vô cùng nhưng lại bị một tên tiểu tử thúi không biết nhảy từ đâu ra nhặt được đại tiện nghi hái đi, đổi ngược lại là mình thì anh cũng tức giận... nhưng thân là "tiểu tử thúi" bị giận chó đánh mèo kia, anh tỏ vẻ mình cũng rất ủy khuất.

Úy Chiêm Mặc hướng về Mộc Dao tìm kiếm an ủi, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đang chuẩn bị ôm bạn gái nhà mình một cái thì trên ban công truyền đến một giọng nam không vui.

"Dao Dao, món điểm tâm ngọt mẹ con nấu cho con sắp lạnh rồi!" Đây là ba Giang.

Úy Chiêm Mặc và Mộc Dao nhìn nhau không nói vài giây, từ trong mắt của đối phương thấy được sự xấu hổ của nhau, bọn họ còn không kịp làm gì đã phải buông tay nhau ra, ngay sau đó trên lầu lại truyền đến một giọng nói không vui.

"Chị! Mẹ đang gọi chị!" Đây là em trai Giang.

"..."

Úy Chiêm Mặc còn có thể thế nào nữa? Ôm cũng chưa ôm liền phải bất đắc dĩ buông cô ra, anh giơ hai tay lên trước cha vợ và cậu em vợ như hổ rình mồi trên ban công, anh đầu hàng.

Mộc Dao sắp cười phun trong lòng, cô vô tội chớp chớp mắt, nhìn thấy anh càng thêm nghẹn khuất mới thật sự nhịn không được liền cười đến vui sướиɠ xoay người chạy lên lầu.

Ba người đàn ông nhà cô...... đều rất đáng yêu.