chương 5: Anh chỉ cần tốt nhất (5)

Mạc Du thấy vậy buông lỏng tay, khinh bỉ nhìn cô: "Biết ngay cậu vẫn là vì gương mặt mà, đẹp trai có thể làm cơm ăn à? Không đúng, trọng điểm xông ra của Úy Chiêm Mặc chính là tài hoa mà không phải là giá trị gương mặt."

Dù sao tài hoa và giá trị gương mặt cô đều thích, Mộc Dao dùng vẻ mặt "cậu không hiểu" nhìn Mạc Du, "Đẹp trai không thể làm cơm ăn nhưng nó có thể dùng để ăn chung với cơm mà."

Tựa hồ cũng có đạo lý... Dù sao loại lý do vô sỉ này là tìm không ra lời nào để phản bác, Mạc Du sâu kín phun ra một câu: "Quên nói cho cậu, nam thần mới của Uyển Di chính là Úy Chiêm Mặc." Vốn dĩ cô cũng không phải thật sự tức giận nên lại về máy tính bàn của mình tiếp tục chơi game.

"..."

Mới vừa bị phổ cập khoa học, Mộc Dao thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, thấy Lâm Uyển Di vẫn luôn dùng ánh mắt "Cậu cái cô gái hư hỏng này thế nhưng lại vọng tưởng ô nhiễm nam thần của mình" hung ác trừng mắt nhìn cô nên đành phải đem "ân ân oán oán" của cô và Úy Chiêm Mặc ở hòn giả sơn ra kể lại rõ ràng cho các cô ấy, bất quá trong này đã lượt bỏ đoạn cuối mình hất nước vào người anh.

"Gì gì gì? Ngày đó cậu bị tên cặn bã Phó Quang Nghị kia lôi đi ngẫu nhiên gặp được Úy Chiêm Mặc?!" Lâm Uyển Di bắt lấy tay cô hưng phấn chứng thực.

Không trách được Lâm Uyển Di kích động như vậy, bởi vì các cô với Úy Chiêm Mặc còn dừng ở giai đoạn "chỉ nghe danh không thấy người". Đại học T to như vậy nhưng Úy Chiêm Mặc xuất quỷ nhập thần ở đây đã ba năm, rất ít người có thể nhìn thấy anh, thần kỳ chính là trường học cũng mắt nhắm mắt mở dung túng, cho nên dù các cô đã học qua mấy học kỳ nhưng vẫn còn chưa nhìn thấy Úy thiên tài trong truyền thuyết này bao giờ.

"Bà chị, cậu đừng dùng sức bóp mình như vậy được không? Anh ấy là người không phải thần, cũng có hai con mắt một cái miệng như chúng ta thôi được không." Mộc Dao cố sức tránh thoát móng vuốt đang bóp đau mình kia.

Lâm Uyển Di lúc này mới ý thức được mình là một người có sức lực lớn, vội buông ra nhưng cô không phục mà phản bác lại: "Mỗi người đều mọc hai con mắt một cái miệng, vậy sao cậu còn thích nhìn chằm chằm những người lớn lên đẹp trai?"

Mộc Dao da mặt dày hơn tường thành, nghe vậy thì lập tức đáp: "Người bình thường thì đó chỉ đơn giản là hai con mắt một cái miệng, nhưng người lớn lên đẹp thì ngũ quan lại như một tác phẩm nghệ thuật." Cuối cùng vỗ vỗ vai Lâm Uyển Di, vẻ mặt sâu xa nói: "Thiếu nữ, đều là nhìn người, nếu đã vậy thì sao phải bạc đãi đôi mắt của mình?"

Ngón tay đang bay múa trên bàn phím, Mạc Du nghe vậy thì cười lạnh hai tiếng, bàn phím gõ vang ba ba, miệng lại bớt chút thời giờ đem đề tài mà Mộc Dao cố ý ném tới chân trời túm trở về: "Cho nên, cậu không chỉ lấy oán trả ơn Úy đại tài tử mà cuối cùng hai người còn trở mặt thành thù, bởi vậy cậu muốn mượn cuộc thi biện luận này làm cơ hội nên bán rẻ bạn bè dự thi tới tìm Úy thiên tài để trả thù?"

"..." Mộc Dao: "Đã đến giờ cơm chiều, đi thôi đi thôi."

Mạc Du và Lâm Uyển Di đồng thời tặng một cái liếc mắt cho cô.

Lâm Uyển Di không muốn ra cửa nên liền mệnh lệnh cho hai người đóng gói đồ ăn trở về, Mộc Dao và Mạc Du lĩnh mệnh rời đi.

Lúc gần đến cửa nhà ăn, Mộc Dao dùng khuỷu tay đẩy đẩy người ôm lấy cánh tay mình đang bên cạnh.

"Đúng rồi Du Du, quyển sách lần trước mình nhờ cậu hỏi thăm sao rồi?" Lần trước cô làm ướt sách của Úy Chiêm Mặc, tuy anh chưa nói gì nhưng trong ánh mắt anh lần đó cô nhìn ra được anh có vẻ rất quý trọng cuốn sách kia, cho nên ngày đó việc đầu tiên cô làm sau khi trở lại ký túc xá chính là nhờ Mạc Du - người có người trong nhà làm việc trong ngành sản xuất sách hỏi thăm thử xem.

Mạc Du tuy rằng không rõ vì sao đột nhiên cô cảm thấy hứng thú với tiểu thuyết nước ngoài nhưng vẫn đáp: "Mình cũng đang muốn nói với cậu chuyện này, tin xấu là anh mình nói trong nước không bán, tin tốt là anh ấy đã nhờ người hỗ trợ mang một quyển từ nước ngoài về rồi."

Vậy đợi quyển sách đó đến tay phỏng chừng phải cần ít nhất là nửa tháng, Mộc Dao yên lặng suy tính thời gian một chút xem có ngày đặc biệt nào để đưa nó ra hay không.

Bộ dạng cúi đầu trầm tư của cô có tính lừa gạt dịu dàng nhu thuận cực cao, Mạc Du nhìn thấy thì trong lòng liền nảy ra một ý, phải nói là trừ bỏ lúc ở trước mặt mình và Lâm Uyển Di ra thì phần lớn thời điểm Mộc Dao đều là nhã nhặn lịch sự đoan trang, mặc dù có đôi khi còn rất vô sỉ... Bất quá tính cách thế này còn rất xứng đôi với ông anh họ văn nhã nhà mình kia không phải sao?

Dù sao anh họ nhà mình nhân phẩm tốt, gia thế tốt, tướng mạo tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Mạc Du càng nghĩ càng cảm thấy người chị em này và anh họ nhà mình chính là tuyệt phối. Cô thuộc dạng đã nghĩ tới cái gì thì phải đi làm cái đó, vì thế một tay khoát lên vai Mộc Dao, một tay chỉ vào một đôi tình nhân đang tay trong tay cách đó không xa, lộ ra một nụ cười hiếm thấy:

"Dao Dao, mình cảm thấy vào đại học mà không nói chuyện yêu đương thì quá không hay, cậu ngẫm lại xem, hiện tại là thời kỳ hoàng kim của chúng ta, nếu vẫn luôn như vậy cho đến tốt nghiệp thì chúng ta sẽ bỏ lỡ những năm tháng tốt đẹp nhất, như vậy chẳng phải là có lỗi với thanh xuân sao?"

Mộc Dao nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu đồng ý: "Đúng thật như thế, trách không được mọi người đều nói cuộc sống đại học là tốt nhất."

Mạc Du: "..." Những lời này người khác nghe không hiểu sẽ chỉ cảm thấy cô gái thanh thuần điềm mỹ này đang đơn thuần cảm thán sự tốt đẹp của cuộc sống nơi sân trường nhưng cô còn không hiểu Mộc Dao sao? Đây chính là Giang Mộc Dao ở trước mặt người quen liền dùng sức đen tối nha!

Cho nên đương nhiên, Mộc Dao liền bị Mạc Du đuổi theo hành hung vào nhà ăn, chuyện anh họ nhà mình cũng tạm thời gác lại, bởi vì trong nhà ăn còn có một hồi trò hay đang trình diễn.

"A Tử, anh thích em, từ ngày đầu tiên biết em anh đã biết được sự thiện lương, sự ôn nhu của em, em am hiểu lòng người, bất luận em làm cái gì cũng đều vô cùng hấp dẫn anh."

"A Tử, hãy cho anh một cơ hội để anh được làm bạn trai em, che chở em, chăm sóc em."

Đi vào khu nhà ăn, một đôi nam nữ trẻ tuổi quen mắt bị quần chúng ăn dưa quay xung quanh thành hơn nửa vòng tròn. Sau đó nam sinh quỳ một gối, nâng một bó hoa hồng đỏ tặng cho nữ sinh có khuôn mặt diễm lệ.

Mộc Dao nhìn từ xa, đối với màn trò hay mà mình chờ mong đã lâu này phi thường vừa lòng. Nhϊếp Tử và cô từ lâu đã không hòa thuận, lấy thuộc tính thích đối chọi của Nhϊếp Tử thì phàm là người thích cô hoặc là nam sinh chất lượng tốt mà cô thích thì Nhϊếp Tử đều muốn đoạt vào tay mình, cho nên cô mới mặc kệ nước bẩn bát lên người mình rằng cô "si mê" Phó Quang Nghị để nó tùy ý truyền bá khắp đại học T.

Chỉ cần Nhϊếp Tử hiểu lầm người cô thích là Phó Quang Nghị thì Nhϊếp Tử sẽ không có nhiều tâm tư tới nghĩ cách thông đồng Úy Chiêm Mặc, đây đúng là kết quả mà Mộc Dao muốn.

Bất quá diễn trò thì vẫn phải diễn cho hết, cho dù trong lòng vui lật trời nhưng trên mặt vẫn phải khắc chế khóe miệng muốn cong lên.