chương 6: Anh chỉ cần tốt nhất (6)

Mạc Du biết Mộc Dao không phải thật sự thích Phó Quang Nghị, cô buông lỏng cánh tay đang ôm lấy vai Mộc Dao, chà xát cánh tay, ghét bỏ nhìn về phía bên kia: "Mẹ kiếp buồn nôn, hắn ta nên lấy tên là Du Thản Chi* mới đúng."

Sau đó nghi hoặc hỏi Mộc Dao, "Cậu nói xem cái ả yêu diễm tiện hàng đó có nhận lời tên cặn bã Phó Quang Nghị kia không?"

*Du Thản Chi: là tên nhân vật nam, xuất hiện trong tác phẩm Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung. Đây là nhân vật đã bị A Tử đóng mặt nạ, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên y đã si tâm với A Tử, và từ đây cuộc đời y đã có một "lý tưởng", một "mục tiêu", một "hoài bão" vô cùng lớn lao khác đó là cam tâm phục thị nàng. Ở đây Phó Quang Nghị gọi Nhϊếp Tử là A Tử còn tỏ vẻ thâm tình như vậy nên Mạc Du mới ví von trào phúng vậy thôi.



Nếu là ngày thường, Nhϊếp Tử hẳn sẽ không tiếp thu cũng không cự tuyệt, cô ta sẽ tỏ vẻ "tôi phải suy nghĩ kỹ một chút", sau đó khi một nam sinh khác có phẩm chất càng cao hơn xuất hiện thì Phó Quang Nghị ở chỗ cô ta chỉ có thể trở thành lốp xe dự phòng, lấy thủ đoạn mà Nhϊếp Tử đối phó với đàn ông thì kết quả là dù Phó Quang Nghị biết rõ như thế nhưng vẫn sẽ cam tâm tình nguyện chờ đợi.

Nhưng hiện tại, trên người Phó Quang Nghị dán tấm nhãn "người đàn ông Mộc Dao coi trọng", Nhϊếp Tử không có khả năng sẽ buông tha cơ hội để khoe khoang chiến lợi phẩm trước mặt cô, cho nên Mộc Dao không chút do dự gật đầu: "Mười phần thì có tám chín phần."

Cô vừa dứt lời, nữ sinh bên kia liền mở miệng.

"Vậy Giang Mộc Dao thì sao?" Chỉ có sáu chữ nhưng lại đánh thẳng vào trọng điểm.

"Cô ta?" Trên mặt Phó Quang Nghị mang theo nồng đậm khinh thường, lấy một loại ngữ khí cực kỳ không muốn bàn luận nói: "Bản tính của cô ta như thế nào mọi người đều rõ như ban ngày rồi anh cũng không cần phải nói xấu sau lưng người khác làm gì."

Sau đó đám người vây xem liền bùng nổ, Nhϊếp Tử và Giang Mộc Dao đều là đại mỹ nữ nổi danh đại học T, trên diễn đàn, việc bàn về hai vị này xem ai mới là hoa hậu giảng đường đều là một trong những đề tài nóng nhất được tranh luận mỗi ngày nhưng bởi vì Giang Mộc Dao có thanh danh không tốt cho nên người ủng hộ Nhϊếp Tử chiếm phần đông hơn.

Bây giờ Phó Quang Nghị mà Giang Mộc Dao một lòng lưu luyến si mê lại chính miệng tỏ vẻ bản tính cô bất kham...

"Thật không ngờ cô ta là loại người này, nghe những người khác nói mình còn chưa tin đấy."

"Đúng vậy! Lần trước còn nghe nói cô ta chân đạp đồng thời hai chiếc thuyền là xx khoa tài chính và xxx khoa ngoại ngữ nữa!"

"Gương mặt lớn lên thanh thuần như vậy mà không ngờ lại lẳиɠ ɭơ như thế!"

Người xem náo nhiệt vĩnh viễn đều không chê chuyện lớn, tất cả mọi người đều tỏ vẻ, người cô thích cũng đều nói cô như vậy thì xem ra nhân phẩm của Giang Mộc Dao thật sự chẳng ra gì.

"Tra nam tiện nữ, thật quá đáng!"

Mạc Du nãy giờ vẫn đang bị giữ lại rốt cuộc chịu không nổi nữa, Mộc Dao dùng sức đẩy cô đến quầy gọi cơm, Mạc Du chết sống cũng không chịu đi, Mộc Dao cảm thấy ấm áp trong lòng nên thấp giọng nói: "Cậu yên tâm, "Du Thản Chi" này tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt."

Thấy cô vẫn còn muốn nói gì đó, Mộc Dao nhìn khu nhà ăn liếc mắt một cái lộ ra một nụ cười bất thiện: "Cậu thấy khi nào thì mình chịu ngậm bồ hòn làm ngọt chưa?"

Cái này thì đúng thật là không có, hơn nữa cô còn thích âm thầm tới đâm một đao, Mạc Du nghĩ vậy mới buông xuống một nửa, cũng biết là Mộc Dao muốn tự mình giải quyết nên liền nghe theo lời cô nói mà đi gọi cơm tối cho ba người.

Mộc Dao nhìn bóng dáng của Mạc Du thở ra một hơi, lúc xoay người lại liền đối diện với ánh mắt của mọi người trong khu nhà ăn... Câu nói vừa rồi của Mạc Du không bị đè thấp âm lượng.

Cô xem nhẹ tầm mắt của người khác, đối diện với ánh mắt của Nhϊếp Tử và Phó Quang Nghị mà bước thẳng đến chỗ bọn họ, còn thuận tay cầm đồ ăn thừa trên bàn theo. "Không chiếm được nên vì yêu sinh hận", dùng lý do này tới đổ cơm thừa canh cặn lên người bọn họ là đủ rồi.

Nhưng cô còn chưa đến gần thì...

"Bang." Là âm thanh va chạm của chén nước tương.

Mộc Dao dừng lại bước chân, rõ ràng nhìn thấy hai người kia biến sắc, Nhϊếp Tử rút đi sự đắc ý trong mắt, trên mặt Phó Quang Nghị chợt lóe sự chột dạ.

"Lần đầu tôi mới biết nhà ăn là nơi dùng để theo đuổi bạn đời, hai người biết mình đã ảnh hưởng đến bữa ăn của người khác như thế nào sao?" Trên mặt anh không lạnh lùng cũng không nghiêm túc nhưng người chung quanh đều bị khí thế của anh chấn đến lặng ngắt như tờ.

Cô nhìn Úy Chiêm Mặc một cái sau đó buông đồ trong tay xuống, âm thanh những thứ này rơi xuống bàn phát ra làm cho khu nhà ăn tĩnh mịch một lần nữa sống lại, tên của bốn người bọn họ liên tiếp bị gọi ra, trong khoảng thời gian ngắn, hơn mười mét chung quanh bốn người bọn họ chỉ còn âm thanh nói nhỏ khe khẽ, hình thành đối lập rõ ràng với khu nhà ăn lúc nãy.

Úy Chiêm Mặc từ trên cao nhìn xuống Phó Quang Nghị còn đang quỳ một gối, trong mắt rõ ràng thể hiện sự chán ghét, chỉ vào đồ ăn mà vừa rồi anh đã dùng sức gác lại trước mặt bọn họ nói:

"Người anh em này, bôi nhọ cô gái đã cự tuyệt mình như vậy không phải là một chuyện hay đâu, nếu anh có thể nói nhiều như vậy thì những thứ này tặng cho anh để lấp kín cái miệng không chịu đánh răng của anh đi."

Nói xong anh nhấc mí mắt, không coi ai ra gì mà đi về phía cửa ra vào, lúc đi ngang qua Mộc Dao không tạm dừng bước chân cũng không bố thí nửa cái ánh mắt cho cô, trong lúc góc áo màu trắng đong đưa thì người cũng đã đi xa, chỉ chừa cho quần chúng ăn dưa một bóng dáng kiệt ngạo.

Phó Quang Nghị thật lâu không nói tiếng nào, Nhϊếp Tử dùng ánh mắt xẻo thịt hắn, tức giận cầm lấy bó hoa đập lên người hắn, Mộc Dao do dự một chút, thấy đã tìm không thấy bóng dáng của Mạc Du trong đám người nữa nên liền đuổi theo.

Úy Chiêm Mặc cũng không đi được bao xa, anh không cố tình đi nhanh hoặc đi thong thả, anh luôn luôn dựa theo tốc độ không nhanh không chậm kia của mình mà bước.

"Bạn học, xin đợi một lát." Cứ việc anh không đi nhanh nhưng vì chân anh dài nên Mộc Dao phải cố hết sức chạy theo, cô đành phải gọi anh dừng lại từ phía sau.

May mắn là anh thật sự ngừng lại, lúc xoay lại thấy người gọi là cô thì mắt trái anh khẽ nhướng một chút.

"Lần này lại định cảm ơn tôi?" Ngữ khí bình đạm.

Mộc Dao sờ không được anh có còn tức giận chuyện cô làm hư sách của anh hay không nên cô chạy chậm qua chỗ anh, lấy ra một ít tiền đã chuẩn bị đưa cho anh: "Trả lại cho anh tiền cơm đút cho chó."

Anh không nhận, đưa tầm mắt chuyển từ tiền giấy lên mặt cô, biểu tình cười như không cười nói: "Quá ngốc."

Bất luận là thế giới nào thì cũng chưa từng có người nói cô ngốc, Mộc Dao yên lặng trừng mắt nhìn anh, đối phương cũng thản nhiên để cho cô trừng.

Emma, mắt chua quá... Mộc Dao bại trận, lại lần nữa yếu ớt đưa tiền qua:

"Mặc kệ anh xuất phát từ tâm lý gì mà nói giúp tôi thì tôi vẫn phải nói một tiếng cảm ơn." Sau đó cô phát hiện vẻ mặt của anh trở nên thực vi diệu, cô nháy mắt liền nhớ đến chuyện lần trước cô "nói lời cảm ơn" hại anh rơi xuống nước kia.

Mộc Dao cũng có chút quẫn bách, yếu ớt quơ quơ tờ tiền: "Thổ hào..."

"Đừng nói nữa." Úy Chiêm Mặc nhanh chóng đánh gãy cô, lấy một loại phương thức đùa giỡn nói: "Chúng ta không có khả năng làm bạn."

Bởi vì anh cũng không nhận tiền của nữ giới.

Mộc Dao: "..."

Úy Chiêm Mặc đánh giá biểu tình trên gương mặt cô, cười một chút, gương mặt chỉ có bảy phần đẹp trai nháy mắt lên tới tám phần: "Coi như tôi mỗi ngày làm một việc thiện đi, cô không cần để ý, tôi còn có việc, hẹn gặp lại."

Nói xong anh liền thật sự xoay người đi mất.

Mộc Dao đứng yên không nhúc nhích. Nhịn không được ở trong lòng phun tào nói: "Hệ thống, nhiệm vụ mục tiêu này... Thật quá khó đẩy ngã!"