Chương 46: Nghe Nói Cô Cứu Kẻ Thù Của Tôi. (1)

Tô Tuyền: “Tôi đã quên rồi. Thế nên tên thật của tôi là Tô Tuyền sao?”

Biểu cảm của cô được khống chế không quá tốt.

Nhưng mà hiện giờ đeo hô hấp khí và kính quang lọc, toàn bộ mặt đều bị che mất, đối phương cũng không nhìn thấy.

Nam nhân đầu xám không nhận ra người con gái đối diện đã đến từ lúc nào.

Hắn nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng, “Cô còn nhớ rõ cái gì?”

Tô Tuyền: “Tôi không nhớ rõ gì cả, chỉ là cha đã nói với tôi, tôi và ông không có quan hệ huyết thống, tôi là bị người vứt bỏ ở Hoang Tinh, cho nên tôi đoán…”

Lúc ấy đối mặt với đám người Tô Tử Nhiêu, cô bày ra một bộ dáng đã biết chân tướng, trực tiếp xé rách mặt với bọn họ.

Hiện giờ, cô đang đánh cược đám người Tô Tử Nhiêu không đem tin tức đầy đủ truyền về, đánh cược người Tô gia sẽ tin tưởng cô mất đi ký ức khi còn nhỏ, cũng sẽ thay đổi sắc mặt.

Bởi vì cược bừa chưa chắc sẽ thắng.

Kéo dài thời gian trước rồi nói sau.

Tô Tuyền: “——cha mẹ ruột của tôi đã đặt tên cho tôi sao? Vậy cứ gọi là Tô Tuyền đi.”

Giọng điệu của cô hơi vi diệu, mang theo chút tò mò, nhưng tóm lại cũng không để ý như vậy.

Lúc này mới phù hợp thân phận lính đánh thuê Ám Tinh.

Nam nhân tóc xám không nói chuyện, dường như đang xem xét lời này là thật hay giả.

Tô Tuyền: “Vì sao anh quen biết bọn họ?”

Cô ngừng lại, như bỗng nhớ tới cái gì, giọng điệu mang theo vài phần vội vàng.

Tô Tuyền: “Là bọn họ phái anh tới tìm tôi sao? Cha mẹ tôi —— bọn họ là người như thế nào? Bọn họ đang ở đâu thế? Ngươi ngồi phi thuyền tư nhân tới sao?”

Mấy vấn đề này đều để lộ ra ý tứ tương tự.

—— cha mẹ tôi là kẻ có tiền sao?

Lúc ban đầu cô tỏ vẻ không để ý, nhưng nghĩ đến thêm hai người nhà có lẽ có thêm một số tiền, cô trở nên thân thiện hơn.

Khóe môi tên tóc xám khẽ nhếch lên, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo.

“Cô không xứng họ Tô.”

Hắn lạnh lùng mà nói, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt, tựa hồ rất căm hận.

Tô Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn.

Hình như người Tô gia đều tóc đen, người này không phải —— nhưng không loại bỏ khả năng là nhuộm, hơn nữa cái giọng điệu này nghe có vẻ kỳ quái.

Hắn tự hào với xuất thân của mình, coi thường lính đánh thuê Ám Tinh cũng cực kỳ bình thường.

Nhìn qua hắn cũng không biết cô gϊếŧ đám người Tô Tử Nhiêu, nhưng nhìn từ vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện của hắn, hình như hắn hận cô.

Vì sao?

Họ hàng bạn bè của hắn đã từng bị lính đánh thuê gϊếŧ sao?

Hay là cha mẹ cô có thù oán gì với hắn?

Vốn dĩ Tô Tuyền vẫn duy trì cảnh giác ở cấp bậc tối cao, hiện giờ càng chuẩn bị sẵn sàng tùy thời chiến đấu.

Vừa định nói chuyện, nam nhân tóc xám lại mở miệng, “Vậy nên cô cũng không nhớ tôi sao?”

Tô Tuyền: “…………”

Cô nên nhớ rõ hắn hay sao?

Hoặc là nói, lúc cô chưa rời khỏi Tô gia, bọn họ đã từng đã gặp mặt?

Nhìn đối phương ít nhất lớn năm tuổi so với mình, Tô Tuyền hơi mơ hồ.

Tô Tuyền: “Không —— có lẽ chúng ta đã gặp mặt ở Ain 7?”

“Tôi chưa đi qua Hoang Tinh.”

Nam nhân tóc xám phủ định nói, “Ở Zeda, Canaan, nhà của cô.”

Tô Tuyền: “Lúc tôi bị ném ra từ trong phi thuyền, đυ.ng vào đầu, không nhớ rõ cái gì cả, quên mất tên mình, anh còn trông chờ tôi có thể nhớ anh sao?”

Sắc mặt nam nhân tóc xám cứng ngắc.

Lời này giống như hắn tự nhận hắn ở trong lòng cô rất quan trọng.

Nhận ra điều này làm hắn cảm thấy ghê tởm.

Tô Tuyền: “Aizzz, vị anh trai này, tôi bắt đầu một lần nữa, xin hỏi anh họ gì?”

“Ai là anh của cô!”

Nam nhân tóc xám cắn răng nói, “Đến nỗi tôi họ gì, dựa vào cái gì phải nói cho cô biết?”

“Cũng đúng.”

Tô Tuyền nhún vai, dường như không quan tâm, “Vậy anh có việc gì, nói đi.”

Có lẽ là đối phương bị thái độ ngạo mạn này chọc giận——

Đột nhiên thân ảnh nam nhân tóc xám biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, Tô Tuyền phát ra công kích, điện hoa đầu ngón tay lập loè minh diệt, nháy mắt chiếu sáng hẻm nhỏ.

Sau đó, cô cảm thấy có lực lượng nào đó trói buộc mà đến.

Dòng điện nhảy lên vài cái, rất nhanh biến thành đốm lửa nhỏ vụn, dần lụi tàn trên không trung.

Tô Tuyền lui về phía sau vài bước.

Cô phát hiện mình không có cách nào kích phát lôi điện.

Tô Tuyền: “……”

Cô hơi vô ngữ, lại không hoảng loạn sợ hãi, phất tay tránh né một quyền nặng nề nhằm vào mặt cô của tên tóc xám.

Chỉ qua một chiêu hai người đồng thời lui về phía sau, cách nhau khoảng hai ba mét nhìn nhau.

Hai bên coi đối phương như con mồi dã thú, âm thầm đánh giá lực lượng lẫn nhau.

“Tô Tuyền, nếu cô đã quên tôi, thì tôi đành nói cho cô biết.”

Nam nhân tóc xám nhếch khóe miệng, “Mười năm trước, cô đẩy người mẹ tôi đang mang thai từ trên cầu thang xuống, hại mẹ tôi sinh non, bởi vậy cha mẹ tôi mất đi công việc, cuối cùng chết trong tay tinh tặc!”

Trong đầu Tô Tuyền ầm ầm chấn động.

Cô biết người kia là ai.

Nữ phụ mạo danh thay thế nữ chính, nam chính nhận sai ân nhân, tựa hồ là tình tiết thường thấy ở ngược văn.

Tại câu truyện này, không chỉ có là nam chính, nam phụ cũng như vậy.

Thời điểm gia chủ tiền nhiệm Tô Thừa Ngôn chưa mất, Triết Đa Tinh đang thời kỳ loạn lạc, trên đường toàn những đội ngũ du hành, còn thường xuyên xảy ra xung đột quy mô nhỏ.

Mười mấy năm trước, một đêm nọ, nguyên chủ trộm từ trong phòng chạy ra, chơi đùa trong vườn hoa.

Sau đó, cô nhìn đến một đám trẻ con đang vây đánh một người.

Những đứa trẻ đó đều là con đầu bếp giúp việc Tô gia, bởi vì phòng ở nhà họ bị hủy, đa số bọn họ không có chỗ để đi, mới tạm thời ở lại tòa nhà nhỏ làm thuê ở hậu viện Tô trạch.

Người bị bọn họ vây đánh cũng không ngoại lệ.

Đó là cái bé trai gầy như que củi, nhìn dáng dấp khoảng mười hai mười ba tuổi, bị đánh cũng không rên một tiếng, vẻ mặt nhẫn nhịn.

Nguyên chủ lương thiện trời sinh, nhìn thấy một màn này thì tiến lên ngăn cản.

Quần áo trên người cô đều là những đồ tinh xảo sang quý, những đứa trẻ đó dù không quen biết cô, cũng đoán được cô là vị tiểu thư nào đó của Tô gia, lập tức giải tán.

Bé trai bị đánh kia chính là Trần Vũ.

Lúc đó hắn hình như chưa phải là dị năng giả, tính tình cũng không tốt, hung dữ đối với ân nhân cứu hắn, chỉ là nữ chính không quan tâm, bảo hắn chờ tại chỗ, còn cô chạy vào phòng, cầm mấy ống dịch dinh dưỡng trở về.

Trần Vũ nhận lấy dịch dinh dưỡng, ngoài mặt không nói gì, nội tâm đã sớm cảm kích, dò hỏi tên cô.

Nguyên chủ không muốn trả lời, chỉ sợ bị cha mẹ biết buổi tối bản thân trộm chạy ra ngoài.

Vừa vặn, một đứa trẻ chạy vào vườn hoa, hô to một câu: “Tô Ngọc cô đi đâu đấy?”

Tô Ngọc là chị họ Tô Tuyền, là con gái gia chủ đương nhiệm Tô Thừa Ngữ, lúc ấy chỉ là cháu gái gia chủ.

Buổi tối hôm đó bọn họ được mời vào Tô trạch, Tô Ngọc ăn cơm xong thì cùng các bạn khác chơi trốn tìm.

Cuối cùng nữ chính không nói ra tên bản thân, Trần Vũ cho rằng cô là Tô Ngọc.

Bởi vì là ban đêm, hắn cũng không hoàn toàn thấy rõ gương mặt cô.

Không lâu lúc sau, người hầu mang thai nào đó bị một đứa bé đẩy xuống cầu thang.

Người hầu đó là mẹ Trần Vũ.

Bởi vậy cô ấy sinh non, cùng chồng và con trai rời khỏi Tô gia, đi đến một tinh cầu khác cư trú trước.

Ai ngờ không qua mấy năm, tinh cầu nhỏ kia bị tinh tặc cướp bóc, cha mẹ Trần Vũ đều bỏ mình trong một vụ nổ lớn.

Nhiều năm sau, Trần Vũ thành dị năng giả vô cùng có bản lĩnh, còn vừa lúc thi đậu cùng trường học với Tô Ngọc.

Hắn tìm được Tô Ngọc rồi dò hỏi sự việc năm đó.

Hắn cũng không biết, vốn dĩ Tô Ngọc không phải người mà hắn ngẫu nhiên gặp được ở vườn hoa năm đó.

Vì thế, lúc Tô Ngọc nói “Tô Tuyền là em gái tôi, con gái tiền nhiệm gia chủ, bởi vì tính tình không tốt, đẩy mẹ anh xuống cầu thang” xong, trước giờ hắn không nghi ngờ.

Đến nỗi vì sao Tô Ngọc muốn bịa lời nói dối này?

Bởi vì hung thủ đẩy người xuống cầu thang, chính là em trai ruột của Tô Ngọc.

Tô Ngọc nhìn ra Trần Vũ rất lợi hại, chắc chắn không thể để hắn tìm em trai mình báo thù.

Hơn nữa Tô Tuyền hoặc đã chết, hoặc là ở chỗ nào đó nơi Hoang Tinh nhặt rác rưởi, hắn cũng không có chỗ đi kiếm chứng.

Trần Vũ rất tin Tô Ngọc chính là người cho hắn dịch dinh dưỡng năm đó, cho dù nhiều năm sau Tô Ngọc ngạo mạn ương ngạnh, hắn cũng vô cùng cảm kích cô ta, nguyện ý làm trâu làm ngựa cho cô ta.

Tô Tuyền: “………………”

Cái tên nhận sai ân nhân này càng kỳ lạ hơn so tên Hàn Dự kia.

Dù sao thì Hàn Dự bị tẩy não, xét trên trình độ nào đó cũng không có cách nào khác.

Nhưng mà Trần Vũ chỉ cần nghiêm túc điều tra một ít sự việc năm đó là có thể thu thập được rất nhiều manh mối tìm ra sự thật.

Đáng tiếc hắn tin tưởng Tô Ngọc một cách mù quáng.

Sau khi Tô Tuyền trở về gia tộc, Trần Vũ thường nói lời ác ý với cô, còn mấy lần bóp cổ cô, suýt nữa gϊếŧ chết cô.

Thật lâu sau, Trần Vũ mới biết được sự thật, bấy giờ mới biết vậy chẳng làm, vì chắc đạn cho nữ chính mà bỏ mình.

Đoạn cốt truyện này quả thực quá nhiều tình tiết không thể hiểu được.

Tình tiết truyện ngược kinh điển thường là như thế.

Tô Tuyền thở dài.

“Tôi vừa mới nói tôi không nhớ rõ thây, tôi chỉ nhớ rõ chuyện sau khi tôi gặp cha.”

Đây là nói cha nuôi.

Trần Vũ cười lạnh một tiếng, cũng coi như tin.

Tô Tuyền không có khả năng ngay từ đầu đã biết hắn là ai, cho nên cô đại khái cũng xác thật không nhớ rõ việc ở Canaan.

Nhưng hắn không ngại để cô trả giá đại giới!

Nếu cô trở lại Tô gia, cô sẽ chỉ trở thành một người sống hèn mọn mà mọi người có thể tùy ý dẫm đạp mà thôi.

Nếu cô làm lính đánh thuê Ám Tinh, trải qua cuộc sống bi thảm thống khổ cũng không tồi.

Nhưng cô lại khai phá ra dị năng loại nguyên tố, thành dị năng giả cấp 3, thế nhưng còn rất nở mày nở mặt!

Dựa vào cái gì!

Mẹ bị cô đẩy xuống cầu thang sinh non, cha mẹ mới quyết định rời khỏi Tô gia, cuối cùng chết trên tay tinh tặc!

Đều là cô sai!

“Chỉ có điều tôi cảm thấy tôi không có khả năng đẩy bất kỳ kẻ nào xuống cầu thang, tôi đúng thực thích đánh nhau, nhưng lời anh nói và đánh nhau cũng không phải là một chuyện.”

Hiện tại, lính đánh thuê kia còn lo nói, “Là anh tận mắt nhìn thấy tôi đẩy người xuống cầu thang sao?”

Vẻ mặt Trần Vũ lại cứng đờ lần nữa.

Tô Tuyền ngẩng đầu xuyên thấu qua kính quang lọc nhìn hắn, tựa hồ quan sát đến vẻ mặt của hắn, “Không phải chứ, anh cũng chưa nhìn thấy hiện trường, đã nói là tôi làm? Không phải anh muốn gϊếŧ tôi nên mới bịa lý do lừa gạt tôi đi!”

“Cô nói bậy gì đó!”

Trần Vũ tức giận nói, “Tôi đúng thật không ở đó, nhưng lúc ấy cũng không chỉ có một mình tôi——”

“Người khác nói gì thì anh tin sao? Tôi nói không phải tôi làm, anh tin sao? Tôi còn nói người khác vu oan cho tôi đâu.”

“Câm mồm!”

Trần Vũ giận dữ, “Cô không được làm nhục cô ấy! Cô ấy không có khả năng gạt tôi!”

Tên này làm liếʍ cẩu đến không tồi nha, bảo vệ Tô Ngọc như thế.

Tô Tuyền vô ngữ mà nghĩ, “Sao anh biết người khác sẽ không lừa anh, anh xem dị năng của anh dễ dàng gϊếŧ người như vậy, nói không chừng kẻ thù của tôi lừa anh tới gϊếŧ tôi——ừm, nói dị năng của anh là tình huống như thế nào?”

Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, thật ra lại không tức giận.

Dù sao hắn cũng không cảm thấy Tô Ngọc và Tô Tuyền có thù oán.

Hắn chỉ cảm thấy Tô Tuyền đắc tội quá nhiều người, gặp được loại tình huống này thì nghĩ đến hướng như vậy, mà cũng không là cố tình bôi đen Tô Ngọc.

Theo lý thuyết, hắn không nên nhiều lời với cô.

Suy cho cùng cô đã bị quản chế, nhanh chóng giải quyết cô mới đúng, nếu không đến khi gia chủ Tô gia phái người tới, hơn phân nửa người nọ cũng sẽ gϊếŧ cô.

Không thể để cô chết trong tay người khác!

Chẳng qua hôm nay Tô Tuyền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hắn nói vài câu lại có thể như thế nào?

“Nói cho cô cũng không phải không được.”

Hắn cười lạnh nói, “Tôi biết cha mẹ cô đều là cao thủ đứng đầu, chắc cô cũng sẽ không kém, sau khi mẹ tôi chết, thì tôi khai phá dị năng hiện giờ, vì một ngày có thể khống chế cô, gϊếŧ chết cô!”

Tô Tuyền thầm đỡ trán.

Trần Vũ thấy thế tiếp tục cười khẩy, “Cô khai phá dị năng loại nguyên tố ——chắc chắn cô rất tự hào nhỉ? Nhất định có rất nhiều người đều nuốt hận dưới lôi điện của cô đúng không?”

Tô Tuyền: “Cũng không nhiều lắm, so với ai đó, tôi cảm thấy dị năng của anh thật ra lợi hại hơn, đó là gì thế?”

“Cô chưa biết sao, tôi hỏi cô ba vấn đề, tất cả cô đều đưa ra đáp án——”

Lòng Trần Vũ tràn đầy sảng khoái mà nói: “Sau lúc kia, tôi có thể định ra chế ước đối với cô, làm cô không có cách nào lại dùng lôi điện.”

Nói xong hắn hơi hối hận.

Sao vừa nãy hắn trực tiếp thốt ra?!

Chỉ vì hắn chắc chắn Tô Tuyền sẽ không còn sống mà rời đi, nói thì nói!

Tô Tuyền: “Ồ.”

Cô còn nhớ tôi sao? Cô quên mất tên thật của mình rồi sao? Cô còn nhớ rõ cái gì không?

Ba cái vấn đề này!

Là Trần Vũ từng hỏi cô.

Cô nói ra—— có lẽ không hoàn toàn là câu trả lời chính xác, nhưng ít ra coi như đáp lại.

Thảo nào.

Hóa ra cô chỉ bị tước một cái kỹ năng.

Dị năng tinh thần không bị phong tỏa, cho nên khiến Trần Vũ nói nhiều như vậy, nói thẳng quy tắc dị năng ra.

“Dị năng loại nguyền rủa sao?”

Tô Tuyền nheo mắt lại, cười một tiếng, “Chế ước của anh chỉ có thể lấy một điều kiện? Còn có hạn chế khác không?”

Trần Vũ hơi hơi sửng sốt.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi suy yếu, ngón tay bóp cổ đối phương cũng trở nên không có lực.

“Bỏ đi, tôi tự thử nghiệm.”

Lính đánh thuê tóc đen giơ tay đánh úp một quyền lại.

Cô hỏi qua hắn, cũng không chỉ có ba cái vấn đề.

Sắc mặt Trần Vũ khẽ đổi.

Vốn tố chất thân thể hắn hoàn toàn mạnh hơn đối phương, nhưng mà không biết vì sao thể lực hắn dần yếu đi, phản ứng cũng chậm chạp rất nhiều.

Bây giờ khó khăn lắm mới tránh thoát đi.

Tô Tuyền nhân cơ hội lui về phía sau vài bước.

Lúc đầu cô nghĩ lập một cái chế ước, khiến đối dị năng phương không hiệu nghiệm, nhưng mà sau khi cô niệm trong lòng, bản thân vẫn không thể dùng lôi điện.

Hiển nhiên thất bại.

Sau đó cô thử định ra chế ước “Thể lực suy yếu” cho đối phương.

Nhìn có vẻ đã thành công.

Trần Vũ ngẩng đầu, “Cô làm gì với tôi?”

Một đợt biến thành suy yếu.

“Cô đã làm cái gì với tôi?!”

Trần Vũ không thể tin tưởng mà lặp lại, “Loại cảm giác này —— dị năng của cô không phải lôi điện sao?!”

Vừa nãy hắn còn nhìn thấy lôi điện trong tay cô, đã nhận định cô là dị năng loại nguyên tố.