Chương 47: Nghe Nói Cô Cứu Kẻ Thù Của Tôi. (2)

Tất nhiên, cũng có người có thể khai phá nhiều dị năng đặc thù, nhưng Tô Tuyền mới bao tuổi?

Có thể khai phá ra dị năng lôi điện đã coi như thiên tài!

Hơn nữa lôi điện chỉ sợ cũng là gần đây mới được đến, hoặc là nói mấy năm nay cô mới nhận ra bản thân là dị năng giả.

Nếu không sao lại sinh sống ở Hoang Tinh lâu như vậy? Còn phải trải qua thất vọng khốn cùng?

Trần Vũ không lập tức nghĩ đến cô phục chế dị năng của hắn, chỉ cho rằng cô cũng có năng lực tương tự suy yếu.

“Cô cũng là song dị năng giả?”

Trần Vũ khϊếp sợ, sau đó ánh mắt dần dần tràn ngập oán giận và không cam lòng, “Dựa vào cái gì, người như cô cũng có thể ——”

“Đúng vậy, thật ra tôi rất lợi hại, anh mới biết được sao?”

Tô Tuyền không tỏ ý kiến, “Thuận tiện nói cho anh biết, anh nhận sai ân nhân, cũng nhầm kẻ thù.”

Trần Vũ cười gằn, “Sao cô lại biết? Không phải cô không nhớ rõ sao?”

“Lừa anh thôi.”

Tô Tuyền bình tĩnh mà nói, “Tôi nhớ rõ mỗi sự kiện xảy ra khi còn nhỏ, tôi không có đẩy người, là Tô Phác đẩy dì người hầu kia xuống.”

“Hắn muốn biết thai phụ ngã xuống có thể làm rớt đứa bé trong bụng hay không ——à, đúng rồi, Tô Phác là anh họ của tôi, bởi vì việc này ba tôi suýt nữa đánh chết hắn, là chú tôi quỳ xuống tới cầu xin cha tôi, cha tôi mới dừng lại.”

Khóe mắt Trần Vũ muốn nứt ra, “Cô nói dối!”

Tô Phác là em trai Tô Ngọc, là em trai ân nhân hắn, sao có thể làm ra loại chuyện này!

Sao Tô Ngọc có thể lừa ——chờ chút, đó là em trai Tô Ngọc, có lẽ cô ấy không muốn nói cho hắn biết, bởi vì đó là em trai cô ấy?

Không đúng.

Tô Tuyền nói như vậy, chẳng lẽ thật vậy chăng?

Đây chính là lính đánh thuê Ám Tinh gian dối! Trong miệng có thể bao nhiêu lời là thật?!

Trần Vũ ngẩng đầu, nhìn thi thể ngang dọc hẻm nhỏ, còn có những thành viên bang phái bị ngất, lại nhìn thiếu nữ trẻ tuổi trước mặt, cả người đều tản ra hơi thở huyết tinh.

Người độc ác lãnh khốc như thế, dựa vào cái gì mà hắn phải tin tưởng lời cô nói!

Tô Tuyền lại thở dài lần nữa, “Khi còn nhỏ tôi vẫn rất tốt bụng, một ngày nọ tôi ở trong vườn hoa gặp được con của người hầu, tôi thấy hắn vừa gầy lại lùn còn đang bị đánh, cảm thấy hắn rất đáng thương, nên đem cho hắn mấy ống dịch dinh dưỡng, là vị trái cây tôi vô cùng thích, tôi tự tích cóp làm đồ uống——”

“Cô nói dối! Cô nói dối!”

Trần Vũ sửng sốt vài giây, sắp hỏng mất mà kêu to lên.

“Cô là lính đánh thuê Ám Tinh dơ bẩn, chắc chắn cô dùng dị năng của cô rình coi ký ức tôi, cô thấy được, cô thấy được những hình ảnh đó, thế nên cô giả làm ân nhân tôi! Rõ ràng là Tô Ngọc, rõ ràng là ——”

Thật ra, ai đẩy người hầu xuống tầng, việc này coi như là một bí mật.

Tô Tuyền chân chính không biết.

Tô Ngọc dám phóng túng Trần Vũ tới Ám Tinh tìm người, cũng nghĩ rằng Tô Tuyền không biết chuyện này.

Tô Ngọc tưởng đối mặt chất vấn, Tô Tuyền chỉ có thể nói “Tôi chưa từng làm loại chuyện này”, như vậy chắc chắn Trần Vũ không tin.

Tô Ngọc càng không biết người Trần Vũ gặp được ở vườn hoa chính là Tô Tuyền.

Trên thực tế, chờ đến khi Trần Vũ tìm đến cô ta lần nữa, Tô Ngọc cũng không ấn tượng bản thân có từng gặp qua con trai người hầu hay không, có đưa cho ăn hắn hay không.

Cô ta chỉ cảm thấy, nếu đối phương nói bản thân đã làm chuyện này muốn báo ân, khẳng định chính là cô ta làm.

“Cô là đồ lính đánh thuê dơ bẩn, kẻ lừa đảo ——”

Trần Vũ vừa nói vừa nhào tới, “Cô đi chết đi!”

Tô Tuyền hạ người tránh thoát một chân đối diện quét tới, nhìn trên tường xuất hiện vết nứt, sau đó là tảng đá lớn ào ào lăn xuống.

“Èm.”

Tô Tuyền không nghĩ tới hắn có thể bổ não như vậy.

Lại nói tiếp, trong nguyên tác cuối cùng hắn phát hiện sự thật, cũng vì hắn nhận ra Tô Tuyền vô cùng tốt bụng, cả ngày dù người đánh mắng thế nào đều không đánh, cãi lại.

Hắn dần dần nghi ngờ, cảm thấy đối phương sẽ không làm chuyện kia.

Bộ dạng cô hiện giờ có lẽ trùng hợp tương phản đi.

“Chậc.”

Đồng thời Tô Tuyền xoay người né tránh, cũng rút đao từ sau thắt lưng ra.

Thép hợp kim đen trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Bây giờ rất công bằng, tôi không thể sử dụng lôi điện, anh cũng không ở thời kỳ lực lượng mạnh nhất.”

Lính đánh thuê nhàn nhạt mà nói, “Đến đi cho tôi thấy thực lực thật của anh.”

Dị năng giả tại phương diện cường hóa thân thể hình như không có hạn mức cao nhất.

Cho dù Tô Tuyền huấn luyện dồn dập mấy tháng, độ cứng xương cốt độ dày cơ bắp đều hơn người thường rất xa.

Thậm chí dị năng giả có thể đao thương bất nhập.

Dĩ nhiên Trần Vũ hoàn toàn chưa đạt đến loại trình độ đó.

Nhưng hắn vẫn không coi Tô Tuyền ra gì.

Hắn vốn tưởng rằng Tô Tuyền là dị năng loại nguyên tố, giờ nhìn ra cũng không chỉ có một cái dựa vào dị năng lôi điện thôi.

Hai bên mới giao thủ một chiêu, Trần Vũ cảm thấy cho dù hắn bị tước đoạt một bộ phận thể năng, ở phương diện thể lực, cũng thắng đối phương một bậc.

Ở hẻm nhỏ tối tăm hôi tanh, phía trên thi thể thành viên bang phái, hai dị năng giả đánh thành một khối.

Lưỡi đao đen sẫm xé rách không khí, phát ra tiếng xé gió bén nhọn.

Thân đao làm từ thép hợp kim, nặng mấy chục cân, trong tay lính đánh thuê nhẹ như không có gì, như lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng, cố tình lại chứa sức lực mạnh mẽ.

Trần Vũ lắc mình tránh né, tự cho đã tránh thoát một kích, chợt bên xương sườn đau nhức.

Góc độ một đao kia tập kích xảo quyệt lại âm hiểm.

Giống như rắn độc xuyên qua cánh tay, men theo kẽ hở xương sườn cắm vào.

Lúc hắn định duỗi tay nắm lưỡi dao, tưởng bằng vào lực lượng chênh lệch cướp vũ khí đi, thanh đao linh hoạt như cá chạch thoát đi rồi.

Trần Vũ bắt cái không khí.

——đao thuật tinh diệu như vậy!

Quả thực hắn không thể tin được, cũng không cách nào hiểu được.

Một cái có được dị năng loại nguyên tố, hơn nữa phản ứng đầu tiên khi gặp kẻ địch là phóng điện vào người đó, vì sao chơi đao có thể thuần thục đến như vậy?!

Giây tiếp theo, tiếng xé gió lại đánh úp lần nữa.

Hắn nghiêng đầu tránh thoát.

Ngực lại truyền đến một đợt đau nhức.

“?!?!?!”

Rõ ràng tiếng gió là ở bên tai, từ âm thanh tới xem, thì nên đánh một kích hướng động mạch cổ!

Chỉ có điều lần này phản ứng hắn càng nhanh hơn, nắm lấy lưỡi dao!

Tô Tuyền dùng sức rút đao, lại không thua về sức mạnh, không thành công.

Trần Vũ dùng hết toàn lực, không màng bàn tay đầm đìa máu tươi, cuối cùng bẻ gãy trường đao kia, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, trở tay đâm mảnh đao vào cánh tay cô.

“Cô này ——”

Giây tiếp theo, hàn ý áp sát bên gáy, lưỡi đao cắt mạch máu, đâm thật sâu vào bên trong cổ.

—— khi nào cô rút ra thanh đao thứ hai?!

Trần Vũ liên tục lui về phía sau.

Động mạch bị cắt vỡ, máu tươi điên cuồng phun ra, nếu là người thường đã sớm chết rồi.

Nhưng mà đối với dị năng giả mà nói đó chỉ là trọng thương.

Cuối cùng Trần Vũ không duy trì được dị năng của hắn.

Chế ước bị hủy bỏ.

Điện quang quấn quanh trường đao lại đánh úp đến, lôi điện lóng lánh rít gào phẫn nộ phóng ra, mang theo ánh sáng dường như đâm thủng con ngươi.

Toàn bộ hẻm nhỏ cơ hồ đều bị chiếu sáng.

“Xin lỗi —— không, cũng không xin lỗi, ai bảo anh không điều tra rõ ràng, còn yêu chị của kẻ thù.”

Nếu bản thân hơi có sai lầm, hôm nay hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Có điều tôi còn hơi thưởng thức anh.”

Lưỡi dao sắc bén rút ra làm máu tươi văng khắp nơi, thanh đao trơn bóng lại không nhiễm nửa phần màu đỏ.

Trần Vũ ngã mạnh xuống mặt đất, bắn lên một mảnh nước bẩn, hầu như quần áo trên người đã thấm đẫm máu.

Từ lần đầu hai người gặp mặt, Tô Tuyền đã thử thôi miên hắn, nhưng vẫn luôn không có thành công.

Chẳng qua dị tinh thần năng của cô đúng là đã khiến hắn không ngừng trả lời vấn đề của cô, nếu không với tính cách hắn, khẳng định sẽ không nói nhiều như vậy.

Cho nên nói có lẽ hắn có chút kháng tính tinh thần lực, nhưng khẳng định cũng không phải cao lắm.

Tô Tuyền vuốt hoa văn trên thanh đao, “Anh biết năng lực của tôi sao?”

“Biết.”

Trần Vũ thoi thóp mà nói, “Lôi điện, làm yếu—— còn có thể rình coi ký ức người khác.”

Phần hỏi đáp nói thật bắt đầu rồi.

“Thật ra tôi cũng mong muốn có cái bản lĩnh kia.”

Tô Tuyền nghe được câu nói cuối cùng kia không nhịn được nhướng mày, nuốt xuống lời châm chọc chỉ số thông minh của đối phương.

Dù sao chỉ cần hắn không liên tưởng đến phục chế, cô có thể cho hắn một con đường sống.

Tô Tuyền: “Động não đi, người anh em, nếu tôi nhìn ký ức của anh, anh sẽ không thể không biết.”

Cô từng nhìn thấy ở trên diễn đàn lính đánh thuê, có người chia sẻ bản thân từng bị lục lọi ký ức.

Theo lý thuyết, những cái ký ức bị “xem” đến, hình ảnh tương quan đều sẽ hiện lên từng chút một, hoặc là như là tua nhanh như video, hoặc là tựa như rạp chiếu phim.

Đọc tâm và đọc ký ức không giống nhau.

Cái trước chỉ biết hiện giờ bạn suy nghĩ cái gì, còn lại cái sau sẽ xem càng nhiều hình ảnh.

Đọc tâm có lẽ có thể xem lặng yên không một tiếng động, nhưng đọc ký ức nhất định sẽ làm mục tiêu bị bắt lâm vào hồi ức.

Trần Vũ nghẹn họng.

Hắn dường như tự hỏi vài giây, mặt dần dần lộ vẻ khϊếp sợ.

Tô Tuyền lại cho hắn một ít thời gian, mới chậm rì rì hỏi: “Tô gia phái anh tới đúng không?”

Trần Vũ không chút nào ý thức được mình bị dị năng tinh thần ảnh hưởng.

Vốn dĩ hắn bị trọng thương, nếu không phải là dị năng giả đã sớm chết từ lâu.

Theo hỏi đáp kéo dài, cảm giác suy yếu trên người càng tăng thêm, cơn buồn ngủ cũng càng lúc càng lớn, hắn chỉ nghĩ vết thương ảnh hưởng.

Trần Vũ: “Không, tôi tự mình đến, Tô Thừa Ngữ phái một dị năng giả cấp 2 tới gϊếŧ cô, trước khi hắn đuổi tới đã tới nơi này rồi.”

Tô Tuyền: “Làm sao anh biết Tô Thừa Ngữ phái người gϊếŧ tôi? Hắn không thể khua chiêng gõ trống tuyên cáo việc này, thậm chí anh không phải người Tô gia, hơn nữa, hắn không cần di sản sao?”

“Là Tô Ngọc, Tô Ngọc không cẩn thận nói ra.”

Trần Vũ tâm loạn như ma, dứt khoát nói hết tất thảy, bao gồm đối thoại giữa hắn và Tô Ngọc.

“Tôi không biết việc di sản.”

Hắn xác thật đã bắt đầu hoài nghi Tô Ngọc, lại nghĩ đến Tô Tuyền khả năng thật sự là ân nhân của mình.

Tất nhiên, nếu là không có dị năng ảnh hưởng, hắn cũng sẽ không hỏi gì đáp nấy như vậy.

Chỉ là chính hắn không nhận ra thôi.

Dưới ảnh hưởng của dị năng, tất cả hành động hắn làm rất kỳ lạ thì hắn sẽ tự tìm lý do cho chính mình, cho rằng đó là bình thường.

Tô Tuyền nghe nghe thì cười ra tiếng, trong mắt lại một mảnh lạnh lẽo.

“Anh không nhìn ra tới lời ngầm của cô ta sao? Cô ta cố ý tiết lộ tin tức của tôi cho anh, ước gì anh và tôi đồng quy vu tận.”

Lính đánh thuê cong cong khóe miệng, “Bất luận anh gϊếŧ tôi, hay là tôi gϊếŧ anh, nhất định Tô Ngọc đều thật vui mừng, dù sao anh đã chết, thì không còn ai quay lại tìm em trai cô ta báo thù.”

Nhưng loại sự tình này cũng không thể xảy ra.

“Chỉ bằng điều đó, tôi sẽ không gϊếŧ anh.”

Tô Tuyền cười lạnh, hồi tưởng đoạn cốt truyện thái quá trong nguyên tác này.

“Như vậy đi, tôi nói cho anh làm cách nào để thử em trai Tô Ngọc——”

Cô thấp giọng nói nói mấy câu.

Đầu tiên Trần Vũ là sửng sốt, tiếp theo nhắm mắt lại, không nói gì.

Tô Tuyền: “Nếu anh xác định là hắn làm, anh sẽ gϊếŧ hắn sao? Cho dù hắn là em trai Tô Ngọc? Cho dù anh thích Tô Ngọc?”

“Tôi sẽ không để hắn sống tốt.”

Nam nhân tóc xám nằm khắp người toàn máu nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Hơn nữa tôi cũng không thích Tô Ngọc! Nếu cô gạt tôi ——”

“Vậy được thôi.”

Tô Tuyền lười biếng mà nói, “Tôi tha cho anh một mạng.”

Trần Vũ không nói nổi nữa.

Có lẽ tố chất thân thể của bọn họ hơi chênh lệch, nhưng hơn phân nửa cũng là do tuổi gây ra, tóm lại thực lực đối phương hiển nhiên trên hắn.

Hơn nữa lần sau lại so chiêu, Tô Tuyền tuyệt đối sẽ phòng bị dị năng của hắn.

Quan trọng nhất chính là, đối phương có thể tùy thời gϊếŧ hắn, lại một hai phải thả hắn trở về.

Điều này đã có thể thuyết minh một số vấn đề.

—— nếu chỉ là lợi dụng hắn gϊếŧ chết Tô Phác?

Thực lực của vị thiếu gia Tô gia kia cũng không mạnh đến đâu, Tô Tuyền muốn gϊếŧ hắn không khó, hơn nữa bọn họ còn có quan hệ anh em họ, mười năm không gặp mặt, cũng sẽ không có thâm thù gì đến nỗi phải người chết tôi sống chứ?

Trần Vũ nhắm mắt, “Cảm ơn.”

Hắn xác thật đã bị trọng thương, nhưng đối với dị năng giả mà nói, dù không chữa trị, dựa vào khả năng tự lành mạnh mẽ cũng có thể phục hồi như cũ.

Chỉ cần thời gian thôi.

Tuy rằng Tô Tuyền cưỡng bách hắn trả lời một ít vấn đề, nhưng hắn cũng không đến mức bởi vậy hao hết tinh thần lực, chỉ là rất suy yếu thôi.

“Không có gì.”

Lính đánh thuê cất đao vào bao nhảy lên đầu tường, miệng vết thương nơi cánh tay đã được cầm máu, còn sót lại vệt đỏ loang lổ nhiễm trên ống tay áo.

“Báo thù thuận lợi.”

Nói xong thì quay người ở đầu tường chạy như bay lên, nhanh chóng xuyên qua từng con phố hẻm tối tăm, vứt những tiếng súng vang và tiếng gió ở sau người.

Cứ việc chỗ đặt chân nhỏ hẹp vô cùng, còn không ngừng có chỗ hổng, nhưng cô vẫn như cũ như giẫm trên đất bằng bước đi như bay.

Mang theo hơi thở huyết tinh gió đêm quất vào mặt mà đến.

Bước chân Tô Tuyền chưa từng dừng lại, nhẹ nhàng nhảy lấy đà, bay qua đầu hẻm dài hơn hai mét, dừng ở trên một bức tường khác.

Cô chưa hoàn toàn đứng vững, trước mặt bỗng nhiên có hàn quang hiện lên.

—— đinh!

Tô Tuyền trở tay rút đao ngăn trở hàn quang trực diện phóng tới.

Hai đao giao nhau.

Lưỡi dao trong tay cô kích phát ra dòng điện quấn quanh, ánh sáng xanh trắng của hồ quang điện lóng lánh nhảy lên trán nứt, chiếu sáng hẻm nhỏ tăm tối.

Người đánh lén có khuôn mặt tuấn mỹ, cũng dưới ánh sáng trở nên rõ ràng.

Hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc.

Người tới có tóc ngắn hơi xoăn màu rượu hồng, làn da tái nhợt đến không thấy tí huyết sắc.

Hình dáng gương mặt hắn anh đĩnh trương dương, xương mày cao, hốc mắt hãm sâu cất giấu một đôi con ngươi diều hâu màu tím.

Đao kiếm lạnh thấu xương mũi nhọn, điện quang sáng ngời—— kể hết ánh vào cặp kia ma mị trong mắt.

Trên má người nọ có một hình xăm con bò cạp độc, đuôi bò cạp uốn lượn đến cổ thật dài, không biết dùng thuốc nhuộm gì xăm mình, toàn bộ hình vẽ đều lưu động ánh sáng màu tím nhạt.

“Xin chào nha.”

Nam nhân tóc đỏ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra răng nanh nhòn nhọn, “Nghe nói cô đã cứu kẻ thù của tôi.”

Đao kiếm giằng co đột nhiên tách ra.

Hai người lui về phía sau.

Sau lưng nam nhân tóc đỏ bốc lên mây mù khí độc màu tím.

Sương mù quay cuồng ngưng tụ thành hình dạng bò cạp khổng lồ, vẫy đuôi dài bay nhanh mà đến, dừng lại ở trên cánh tay không cầm kiếm của nam nhân kia.