Chương 9: Ba Ngày Làm Tức Chết Một Người Đồng Đội. (1)

Tô Tuyền: “Vậy nên kết cục tốt nhất của tôi là chết cùng rác thải ô nhiễm dưới đáy biển?”

“……. Người chết ở trong biển cũng không ít, thêm cô cũng chẳng sao.”

Tô Tuyền đỡ trán, “Anh có thể nói tiếng người được không?”

“Ân?”

Qua vài giây, vị nhân sĩ mạo danh cố chủ cúi đầu, nhìn vết thương của cô.

“Vậy cô cần tôi giúp không?”

Tô Tuyền sửng sốt một chút, “Anh muốn giúp tôi như thế nào? Anh có thể chữa trị sao?”

Chữa trị và tự lành là hai năng lực khác nhau.

Tự lành là năng lực bị động.

Không phải là dị năng giả thì cũng sẽ có năng lực tự lành. Người bình thường cũng sẽ đông máu, đóng vẩy, khép lại, chỉ là tốc chậm hơn rất nhiều so với dị năng giả.

Chữa trị là năng lực chủ động.

Đối tượng tác dụng có thể là chính mình hoặc người khác.

Đối tượng bị ảnh hưởng bởi năng lực chữa trị có thể lành lại trong vòng vài phút thay vì mất mấy giờ thậm chí mấy ngày.

Tô Tuyền ở trên diễn đàn nhìn thấy người ta bàn luận về năng lực chữa trị, những người như vậy thường được gọi là “vυ" em” hoặc “trị liệu sư”.

Trong giao điện tuyển đồng đội, cũng có rất nhiều nhiệm vụ mời trị liệu sư tham gia.

Hơn nữa nhiệm vụ của trị liệu sư tương đối đơn giản.

Thậm chí chỉ cần canh giữ địa điểm chỉ định, chờ đồng đội tới chữa khỏi cho họ, sau đó chia tiền là được.

Tô Tuyền vô cùng hâm mộ.

Đáng tiếc, người có năng lực chữa trị rất ít.

Cô nhìn thấy một bài đăng nhiệm vụ mất khoảng ba ngày mới chọn xong người nhận nhiệm vụ.

Hơn nữa có thể có người nhận nhiệm vụ dường như là bởi vì tiền thù lao phong phú. Còn có những loại nhiệm vụ tương tự treo tám ngày, mười ngày cũng chẳng có người để ý.

“Tôi có thể làm được, nhưng tôi không muốn.”

Nam nhân tóc đen hơi dừng lại một chút, “Tôi đi ăn khuya đây, tạm biệt.”

Tô Tuyền trơ mắt nhìn hắn đi càng lúc càng xa rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Tô Tuyền: “…………”

Người này có bệnh! Người này nhất định có bệnh đi!

Không chữa trị thì hỏi làm quái gì!

Tô Tuyền ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó cúi đầu bôi thuốc.

Cô vừa mới vặn mở băng chữa thương, còn chưa kịp bôi thì bên tai bỗng có tiếng gió lướt qua.

Tô Tuyền không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo bản năng cô vẫn cúi xuống.

Chiếc ghế dài sau lưng vỡ tung.

Cô gần như có thể cảm nhận được có thứ gì đó lướt qua gáy mình, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập qua da.

Một bóng người đứng bên cạnh ghế dài vừa đổ.

Đó có vè là một người đàn ông thấp và gầy, mặc áo giáp chiến đấu, che mặt, tay cầm lưỡi dao thon dài sắc bén.

Hắn nâng mũi đao chỉ vào giữa mày cô, “Tao khuyên mày tốt nhất không nên phản kháng, việc này rất nhanh sẽ kết thúc.”

Đối phương mở miệng nói chuyện, Tô Tuyền liền cảm thấy việc này không ổn.

Một cơn buồn ngủ mãnh liệt trào dâng.

Cô lập tức muốn nhắm mắt lại, trực tiếp ngã xuống ngủ.

Ngay cả khi lý trí cảm nhận nguy hiểm nếu cô chìm vào giấc ngủ nhưng cô cũng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.

“…….”

Ánh mắt tên cầm đao lộ ra ý cười, sau đó là một tia sát khí âm ngoan, hắn giơ đao định đâm vào ngực cô.

Một trận âm thanh lưỡi đao đan xen chói tai vang lên!

Tô Tuyền bị âm thanh bén nhọn đột nhiên xuất hiện làm bừng tỉnh, dụi mắt.

Tên cầm đao đã ngã xuống đất, vừa run rẩy, vừa la hét thảm thiết, dường như đang trong cơn đau đớn tột cùng.

“Tỉnh?”

Đỉnh đầu truyền tới âm thanh quen thuộc.

Tô Tuyền kinh ngạc ngẩng đầu.

Nam nhân tóc đen hơi cúi xuống, “Cô không biết tên này vẫn luôn đi theo cô?”

Miệng lưỡi phá lệ bình thường.

Không biết tên này quay lại từ khi nào, mà đứng bên cạnh coi như không có việc gì xảy ra.

Tô Tuyền: “…Không biết.”

Nếu thực sự biết, cô sẽ không đến mức chật vật như vậy.

Tô Tuyền miễn cưỡng đứng dậy, “Hắn bị sao vậy?”

Tên sát thủ che mặt lăn lộn trên mặt đất, nửa khuôn mặt bị che kín, máu tươi trong mắt ào ạt chảy ra, con đao trên tay cũng bị ném sang một bên.

“Hắn muốn khống chế tôi, nhưng bị phản phệ.”

Nam nhân tóc đen trả lời ngắn gọn.

Tô Tuyền: “Thì ra hắn là dị năng giả cấp 3, dị năng là thôi miên?”

“…..Không khác biệt lắm.”

Tô Tuyền lại lần nữa mở ra quang não, ngồi xuống hỏi tên sát thủ.

“Dị năng giả cấp 3 không đến nỗi phải đánh cướp loại người như tôi đi? Có người phái anh tới gϊếŧ tôi phải không?”

“Đúng, đúng vậy.”

Sát thủ dường như vô cùng suy yếu, tiếng kêu ngày càng nhỏ dần, gian nan mà thở hổn hển.

Tô Tuyền có chút kinh ngạc.

Vốn dĩ cô nghĩ đối phương sẽ không trả lời.

Tô Tuyền: “Ai phái anh gϊếŧ tôi? Tại sao anh lại tìm được tôi?”

“Có người liên hệ với tôi, đưa ảnh của cô cùng với phi thuyền mà cô đã lên và thời gian hạ cánh.”

Thanh âm tên sát thủ ngày càng nhỏ dần, “Tôi đã ở không cảng chờ từ trước, chờ phi thuyền hạ cánh xuống ”

Tô Tuyền: “………..”

Bị theo dõi từ không cảng sao?

Tô Tuyền: “Anh có bức ảnh của tôi? Đưa cho tôi xem nào.”

Sát thủ cố gắng mở quang não, chiếu tấm hình ra.

Trong ảnh là một cô gái tóc đen, trông gầy gò, mặt trắng nhợt, đôi má hõm sâu, bộ dáng như là đã lâu không ăn cơm.

Đây còn không phải là đã lâu không ăn cơm sao.

Tô Tuyền vô ngữ mà nghĩ.

Bức ảnh kia được chụp lúc nguyên chủ ký hợp đồng với công ty tái chế.

Sau cái chết ngoài ý muốn của cha nuôi, nguyên chủ đau khổ vô cùng, hầu như không ăn uống nên gầy hơn một vòng so với bây giờ.

Tô Tuyền cúi đầu nhìn về phía tên sát thủ.

Nếu có thể lấy được ảnh chụp của nhân viên, phạm vi nhận dạng nguyên chủ thu hẹp lại rất nhiều.

“Cố chủ vì sao muốn gϊếŧ tôi?”

“Không biết.”

“Cố chủ đã trả cho anh bao nhiêu tiền?”

“50 vạn tinh nguyên.”

Được rồi.

Có thể loại trừ các khả năng khác.

Với tính cách của nguyên chủ hẳn sẽ không chọc đến kẻ thù, bao gồm cả kẻ thù của cha nuôi ở Hoang Tinh, cũng không có khả năng trả nhiều tiền để thuê sát thủ, có số tiền lớn này thì đã sớm chạy trốn rồi.

Đây là Dung gia làm!

Dung Nhân chỉ cần liên hệ với công ty tái chế là có thể lấy được bức ảnh này.

Hơn nữa Dung gia không thiếu chút tiền này, vì để an toàn, bọn họ tiêu một số tiền lớn để mua mạng của cô.

Tuy nhiên, họ đã tìm thấy Hàn Dự rồi sao? Nếu không tại sao lại muốn gϊếŧ cô?

Tô Tuyền: “Cố chủ chỉ giao nhiệm vụ cho mình anh thôi sao? Hay là thuê một lúc nhiều người, ai có thể gϊếŧ tôi đều có thể lĩnh thưởng?”

“Không biết.”

Tô Tuyền: “Vì sao anh không ra tay sớm hơn ?”

Cô lái xe từ không cảng ra đây, dọc đường đi qua rất nhiều đường phố vắng người, đó là đều thời cơ tốt để động thủ.

Với năng lực của tên này, ám sát cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn, hơn nữa còn ở nơi hỗn loạn như Ám Tinh, căn bản không cần phải để ý nhiều như vậy.

“Tôi đoán cô là dị năng giả.”

Sát thủ đeo mặt nạ nỉ non đáp, sắc mặt ngày càng xám xịt, “Nếu cô đã dám một mình đến Ám Tinh, nhất định có con át chủ bài.”

Cho nên mới không dám vội vàng tập kích?

Tô Tuyền: “……”

Thật ra con át chủ bài ban đầu chỉ có năng lực tự lành mà thôi.

Tô Tuyền nghĩ nghĩ, “Anh liên lạc với cố chủ, nói đã gϊếŧ chết tôi, thi thể tan nát.”

“Bọn họ, bọn họ muốn thi thể nguyên vẹn.”

Sát thủ há miệng thở dốc, phát ra âm thanh nhỏ , sau đó không còn hô hấp.

Tô Tuyền: “?”

Tình huống như thế nào?

Vốn dĩ cô cho rằng đối phương hỏi gì đáp nấy là muốn kéo dài thời gian, sao giờ đã chết rồi?

Tô Tuyền thầm mắng hai câu, lấy quang não từ thi thể.

Cái quang não này không có chương trình tự hủy, chỉ là loại khóa vân tay đơn giản, lấy vân tay của thi thể liền có thể nhẹ nhàng mở được.

Lật xem bên trong, quả nhiên có một tin tức có ảnh của cô, chỉ là thông tin người gửi đã bị mã hóa.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản.

Chỉ có ảnh chụp, hình phi thuyền với tiền thù lao, ghi chú là đối phương muốn xem đầu người.

Hầu như không có tin tức gì khác, nhìn qua quang não này là hàng secondhand, chip thân phận bên trong cũng là giả.

Tô Tuyền xem thông tin trên quang não.

Nếu sát thủ liên lạc với đối phương, chính mình có lẽ có thể lợi dụng một chút, chỉ là tạm thời còn chưa biết phải làm thế nào.

Phán đoán theo lời sát thủ là tin tức bịa đặt?

Nhỡ đâu chính cô lộ sơ hở vậy lại biến khéo thành vụng.

Lừa anh em Dung gia đến Ám Tinh rồi gϊếŧ?

Bọn họ không có khả năng tới nơi này, chính cô cũng không có bản lĩnh xử lý bọn họ cùng đám bảo tiêu.

Tóm lại, có biện pháp nào làm bọn họ nghĩ rằng cô đã chết hay không?

Cô cũng không muốn đối mặt với hàng loạt trận truy sát của sát thủ.

Nhưng mà, trong tay anh em Dung gia chỉ có một bức ảnh cùng kích thước phi thuyền .

Trừ phi bọn họ đồng thời liên hệ với một đám lính đánh thuê ôm cây đợi thỏ, cô chỉ gϊếŧ chết một trong số đó.

Nếu không sau đó sát thủ cũng không dễ dàng tìm thấy cô như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Tô Tuyền nảy ra rất nhiều suy đoán, “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Cô nhìn về phía nam nhân tóc đen mắt xanh lục.

Tô Tuyền: “Dị năng của sát thủ này là thôi miên hắn thôi miên tôi, lại muốn thôi miên anh, nhưng thất bại, bị phản phệ, sau đó hắn chết?”

“Đúng là hắn khai phá ra dị năng loại tinh thần, nhưng thôi miên chỉ là dị năng thứ nhất của hắn?”

Nam nhân bình tĩnh trả lời, “Hắn chết không phải do phản phệ.”

Tô Tuyền: “Cho nên hắn không chỉ có mỗi dị năng thôi miên? Còn có dị năng khác?”

“Khống chế ví dụ như làm cô không thể nói dối, bị bắt phải nói thật.”

Tô Tuyền kinh ngạc.

Trong lòng cô dần hiện ra một suy đoán.

Tô Tuyền: “Không phải bởi vì phản phệ, vậy tại sao hắn lại chết?”

“Sau khi dị năng giả loại tinh thần lực bị phản phệ sẽ trở nên vô cùng suy yếu.”

Nam nhân quay đầu, đôi mắt xanh lục phản chiếu một tầng sương mù nhìn chằm chằm vào cô.

“Nếu bị người khác dùng tinh thần lực khống chế thì não sẽ dễ dàng tử vong, hoặc là đột tử mà chết.”

Tô Tuyền: “………..”

Trong lúc vô tình cô phục chế dị năng của sát thủ! Hơn nữa còn sử dụng dị năng của hắn.

Vốn dĩ tên sát thủ chỉ bị phản phệ, lại bị cô dùng dị năng áp chế, mới trả lời câu hỏi của cô, dẫn đến thân thể càng suy yếu, cuối cùng tử vong.

Tô Tuyền thở dốc: “Ách.”

Đoạn đối thoại vừa rồi, cô không cảm giác được bản thân mình đang sử dụng dị năng.

Thể lực cũng không bị tiêu hao mất bao nhiêu.

Đương nhiên cũng có thể là miệng vết thương quá đau làm cô xem nhẹ cảm giác này.

“Đừng nghĩ nhiều, cô quá yếu, nếu không phải hắn bị phản phệ, quá mức suy yếu, cô tuyệt đối không có khả năng khống chế hắn.”

Hắn nhàn nhạt mà mở miệng, “Đừng nói là hắn, ngay cả một người bình thường không phải dị năng giả, cô cũng không khống chế được.”