Quyển 1 - Chương 2: Cố chấp nam phụ

“Tiểu Toàn.”

Phía sau truyền đến một giọng nam, đánh gãy suy nghĩ của Ngải Toàn, tiếng bước chân chạy nhanh đuổi tới, lời nói ôn hòa: “Mặt trời chuẩn bị xuống núi, tối muộn ngoài biển lạnh lắm, chúng ta đi về trước.”

“Ân.” Ngải Toàn dừng bước, gật gật đầu, không có đi về phía trước nữa.

Cố Hành cởϊ áσ khoác, phủ lên người nàng, giọng ôn nhuận: “Ngày mai lại ra chơi, thời tiết ấm hơn.”

Cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, đυ.ng phải ánh mắt trong trẻo thâm thúy trong trẻo của hắn, nhìn gương mắt thanh tú gần trong gang tấc kia, hơi hơi giật mình, vì che giấu bối rối, cô cúi đầu, dùng vành nón che đậy: “Được.”

Dứt lời, xoay người trở về. Cô vừa đi một bên vừa suy nghĩ, có phải mỗi ngày nàng đối mặt với Cố Hành tướng mạo tuấn lãng, sau đó liền nảy sinh ý đồ xấu xa? Cô đọc quá nhiều tiểu thuyết sao?

Cố Hành không có lập tức đuổi theo, ánh mắt hắn vừa si mê vừa lưu luyến nhìn theo bóng dáng cô, một giây cũng luyến tiếc không dời tầm mắt.

Đây là bãi biển tư nhân, hai bên trồng nhiều châm diệp tùng cùng cây dừa, dù có một người đứng đó, cũng không cản trở gió biển thổi đến biệt tự cách đó không xa.

Ngải Toàn đi đến bên bậc thang, đi dép lê vào, quay đầu lại nhìn nhìn, Cố Hành đã chạy tới bên cạnh cô, hắn rũ mắt, nhìn về phía chân nàng dính đầy hạt cát, cười nhạt nhắc nhở: “Ngâm nước biển lâu không tốt, đi rửa chân trước .”

Phía trước tòa biệt thự có xây hòn non bộ giả, tạo hình độc đáo, mặt bên là thiết kế thành cùng cục đá tương tự vòi nước cùng vòi hoa sen, vừa độc đáo vừa đặc sắc.

Cố Hành cúi người mở vòi nước, dùng tay thử nhiệt độ nước.

“Ở đây còn có là nước nóng sao?” Nàng cười đi qua, kéo váy lên để lộ đôi chân, hắn tránh ra. Ngải Toàn đem chân dưới vói, rồi sau đó kinh ngạc, vẻ mặt ngạc nhiên quay đầu lại nói: “Vậy mà có nước ấm nha.”

Cô có một đôi mắt hạnh nhi đẹp, cười lên, mi mắt cong cong, giống trăng non nhu hòa, ánh mắt như ngân hầ lộng lẫy đầy sao, sáng ngời mê hoặc lòng người, như là biết nói.

Khóe miệng hắn nhếch nhẹ, chậm rãi nói: “Đại khái là sợ cảm lạnh đi.”

“Thật chu đáo.” Cô rửa sạch sẽ xong, đem váy đuôi xuống, ngẩng đầu, đuôi mắt như cũ mang theo ý cười, đi sang một bên nhường vị trí đứng cho hắn.

Cố Hành đi qua, ánh mắt có chút ôn nhu, động tác mau lẹ.

Hai người dọc theo đường nhỏ đi về biệt thự ở đầu kia, nàng bước nhẹ nhàng, tâm trạng nhìn khá tốt.

Gió nhẹ từ từ thổi đến, khiến làn váy cô bay nhè nhẹ, để lộ ra cánh tay ngó sen trắng nõn tinh tế, bởi trên đầu đội mũ rơm, nàng vội vàng giữ lấy, còn nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, đôi mắt thanh tú linh động, âm cuối nhẹ nhàng nói: “Anh nhanh lên nha.”

Cố Hành cười nhẹ, lập tức bước chân nhanh hơn trước, ánh mắt quấn quýt si mê vẫn luôn nhìn theo bóng dáng phía trước.

Tòa biệt tử sát bờ biển được thiết kế phong cách Bắc Âu đơn giản, bốn phía trông không ít cây cọ, sân nhỏ còn có một bể bơi, bên cạnh đặt mấy bộ giường mây tre, bên cạnh là tinh mỹ cảnh quan, chỗ nào cũng lộ ra vẻ độc đáo.