Quyển 1 - Chương 3: Cố chấp nam phụ

“Ngải tiểu thư.” Dì Vương tiến lên, ngữ khí cực kỳ cung kính: “Hôm nay trái dừa vừa từ trên cây hái xuống, dừa thịt tương đối non mềm, cô ăn thử.”

“Cảm ơn Vương tẩu.” Ngải Toàn đi vào bên trong, liền nhìn thấy trên bàn đặt hai cái tròn tròn trắng trắng “Trái dừa trứng”, dùng gốm sứ tinh xảo, bên cạnh đặt ống hút.

Món gọi là “trứng dừa”, chính là lột xác trái dừa, lấy hoàn chỉnh dừa thịt cùng nước dừa ra khỏi vỏ, thịt dừa bọc lấy nước dừa tươi mới.

Nước dừa ngọt thanh mát lạnh, dừa thịt trơn mềm, dẻo như thạch trái cây, lắc nhẹ là dừa thịt có thể đong đưa cùng nước dừa.

Trái dừa này không giống những trái dừa trước kia nàng ăn, thịt dừa trước kia vừa cứng vừa sáp, rất khó ăn, nhưng cái này khác, vị mượt mà. Ngày hôm qua cô một hơi ăn liền ba cái, đây mới là mỹ vị nhân gian.

Ngải Toàn ngồi xuống, nhẹ nhàng cắm ống hút vào “trứng dừa”, uống nước dừa ngọt thanh mát lạnh vào miệng, nhìn món điểm tâm khác hỏi: “Món này gọi là gì?”

“Bánh hương dừa sặc sỡ.” Hắn mỉm cười nói.

“Được. Tôi nhớ rồi.” Cô cầm lên cắn một miếng, nhìn Cố Hành ngồi phía đối diện, giáo dưỡng của hắn rất tốt, dáng ngồi thẳng tắp, toát lên vẻ ưu nhã thanh quý.

Hơn nữa hắn lớn lên tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, mặt mày sáng sủa, thanh phong lãng mục lại ôn hòa, cùng nàng nói chuyện luôn mang ý cười, tính tình vừa tốt vừa kiên nhẫn.

Ngải Toàn đột nhiên nghĩ tới cốt truyện trong tiểu thuyết, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Cố Hành vẫn luôn bị nàng nhìn chằm chằm, đáy mắt cũng có chút không được tự nhiên, ngón tay rụt rụt, cơ thể ngồi cứng đờ, giả vờ không thèm để ý hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hôm nay tôi lại nghĩ tới một chút chuyện.” Ngải Toàn nói.

Lời vừa nói ra, Cố Hành hô hấp ngưng trệ, buông xuống lòng bàn tay chảy mồ hôi mỏng, kiềm chế hỏi: “Em nhớ tới cái gì?”

Hắn nhìn về phía nàng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ một tia biến hóa vị diệu trên mặt nàng, thần kinh căng thẳng, giống như dây thừng bị kéo căng sắp đứt đoạn.

“Hình như tôi mời anh ăn cơm xong, rồi cùng nhau đi đến nhà hàng xoay, sinh nhật của tôi anh tặng quà cho tôi.” Cô nhớ lại cảnh tượng trong trí nhớ, tiếp tục lại nói: “Hình như tôi cũng đưa quà sinh nhật cho anh, chỉ là một món đồ trang trí tôi mang về từ nước ngoài, tôi kiếm mấy con phố mới tìm được nó, quan hệ của chúng ta hẳn là khá tốt.”

Trong khoảng thời gian nàng tỉnh lại, ban đầu nhớ tới cái gì liền đau, cho nên cô chưa bao giờ cố tình nhớ, dù sao không dễ mới nhặt về một mạng.

Hơn nữa, ký ức của cô thường xuyên phát sinh hỗn loạn, râu ông nọ cắm cằm bà kia, tên và người đều không khớp nhau, nhưng gần dây càng ngày càng nhớ rõ, đặc biệt nhớ rõ hắn, trong trí nhớ của cô bọn họ thường xuyên gặp mặt.