Quyển 1 - Chương 7: Cố chấp nam phụ

Trên bàn cơm.

Dì Vương bưng từng món ăn lên, bữa sáng hôm nay vẫn phong phú như cũ : tổ yến chưng đường dừa, sủi cảo tôm tươi với gạo đỏ, bánh bao nhỏ hầm canh gà, bánh gạo nếp hương dừa, bánh mỳ sặc sỡ áp chảo, bánh phá lê sặc sỡ ..... Ngải Toàn cảm thấy màu sắc cùng hương vị không tồi, Cố Hành bảo thư ký Bùi thuê một đầu bếp nổi danh phụ trách bản bữa một ngày.

Cố Hành đối với đồ ăn thiên về vị ngọt không có quá thích thú, hắn ngước mắt nhìn Ngải Toàn thất thần ăn bánh gạo nếp hương dừa trong chén, đáy mắt hơi lóe tia vui vẻ.

Sau một lúc lâu, hắn ăn bữa sáng, thuận miệng hỏi: “Món ăn ngon chứ?”

Nếu không ngon, hắn liền thay đổi một đầu bếp khác.

Ngải Toàn bị lời nói của hắn kéo suy nghĩ về, đối diện ánh mắt ôn nhu của hắn, lại lần nữa cảm thấy “cô” cũng quá tra.

Trong giấc mộng kia, ở nhiều lần “cô” chảy máu suýt chút nữa mất mạng, Cố Hành cùng “cô” thổ lộ tình cảm, còn muốn mang “cô” ra nước ngoài định cư, mà “cô” khôi phục sức khoẻ, liền ôm con nói lời tạm biệt với hắn, để con có người cha tốt và gia đình hạnh phúc, “cô” phải trở về bên cạnh Cận Ngôn, “cô” cũng tin tưởng đối phương yêu cô sâu đậm.

Sau đó “cô” còn chủ động xin Cố Hành giúp đỡ vài lần, tuy nói xảy ra chuyện làm “cô” không thể chống đỡ, thật sự là không có biện pháp chỉ có thể xin giúp đỡ, nhưng cũng rất trà xanh, chắc là đoán được hắn sẽ giúp, liền nhờ hắn.

Chẳng lẽ đây là đãi ngộ với nam phụ? Yên lặng trả giá, trong đêm khuya một mình thương cảm, còn muốn chúc nữ chính hạnh phúc?

Hiện tại ký ức của Ngải Toàn rất loạn, chuyện liên quan đến Cận Ngôn cũng đứt quãng xuất hiện, chỉ là thiếu đến cơ hồ có thể xem nhẹ, nàng chỉ cảm thấy thái quá, đặc biệt là loại này chân thật đến thái quá, làm khóe miệng nàng trừu lại trừu.

“Tiểu Toàn.” Cố Hành lại gọi nàng một tiếng.

“Ừ.” Ngải Toàn lại uống lên ngụm sữa dừa: “Tôi cảm thấy rất ngon, rất thích.”

“Vậy là tốt rồi.” Hắn khóe môi nhếch lên, đáy mắt ý cười lại không đạt đáy mắt, quan sát thần sắc của cô, giữa mày nếp uốn càng sâu.

Hắn giống nắm giữ hạnh phúc trong tay, lại không cách nào ngăn cản nó trôi đi, chỉ có thể cầu xin thời gian chậm một chút.

Ngải Toàn sửa sang lại ký ức trong đầu, lên tiếng nói: “Lần này sau khi trở về, tôi cũng nhớ ra không ít ký ức, đến lúc đó có thể sinh hoạt bình thường.”

Cố Hành thả chậm động tác, không nhìn cô, lời nói chậm rãi nghe không ra cảm xúc: “Để bác sĩ Trương lại kiểm tra toàn thân cho em, tôi mới yên tâm.”

“Nghe anh.” Ngải Toàn cho chính mình gắp khối chiên mặt, cắn một miếng, ánh mắt dừng trên mặt hắn, đột nhiên mỉm cười nói: “Anh quen biết Cận Ngôn không?”

Lời còn chưa dứt, Cố Hành bỗng dưng trố mắt, có chút co quắp bất an, cái tay phía dưới bàn động lại động, đừng quá tầm mắt phủ nhận nói: “Không quen biết.”

“Đó là ta nhớ lầm.” Ngải Toàn không có truy vấn, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng.

Hắn ở lừa nàng.

Nàng liếc mắt một cái liền phát hiện, hắn ở nàng trước mặt vẫn luôn là ôn nhu ấm áp, khóe miệng thường xuyên ngậm cười, thần sắc tự nhiên lại không nhanh không chậm, lúc này lại hoảng loạn vô thố, ánh mắt phiêu tán.

Cố Hành bức thiết muốn biết nàng lại nhớ lại cái gì, lại không dám mở miệng, sợ gợi lên nàng càng nhiều hồi ức, nỗi lòng cũng đi theo bị quấy rầy, bất an cuồng táo.