『 TG7🌼 』Chương 357 - 358

Editor: Mây (Sky) 🌼

_________________________________________

357.

Người là do bà của Triệu Trạch Minh giới thiệu. Người đó đã yêu vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng của Lý Tiêu Tiêu ngay từ lần gặp đầu tiên.

Bà của Triệu Trạch Minh nói là bà ấy đã nói với người đàn ông kia về chuyện Minh Minh bị tự kỷ, gã cũng bằng lòng tiếp nhận. Lý Tiêu Tiêu ngạc nhiên, nhưng là sự vui mừng càng nhiều hơn, cô ấy cũng mở lòng nói chuyện với người đàn ông đó một thời gian.

Hai bên đều có tình cảm với nhau, Lý Tiêu Tiêu cũng thích sự nho nhã và lịch thiệp của người đàn ông đó, thậm chí còn định vài ngày nữa sẽ đi nhận giấy chứng nhận kết hôn. Nhưng mà Lý Tiêu Tiêu lại không ngờ là người đàn ông kia chỉ biết cô có một đứa con trai, chứ không biết Triệu Trạch Minh mắc chứng tự kỷ.

Đó là do bà Triệu Trạch Minh cố ý lừa Lý Tiêu Tiêu, mục đích chính là vì muốn hai người ở chung trước, nảy sinh tình cảm rồi cuối cùng để Lý Tiêu Tiêu vì hạnh phúc mà vứt bỏ gánh nặng phiền phức là Triệu Trạch Minh.

Sau khi người đàn ông biết Triệu Trạch Minh mắc chứng tự kỷ, dù cho bên ngoài che giấu rất tốt, nhưng Lý Tiêu Tiêu vẫn nhìn ra được gã cũng giống như người trước, chẳng có cách nào chấp nhận được. Sau đó người đàn kia liền giảm số lần gặp mặt Lý Tiêu Tiêu, cứ luôn đưa đẩy, về sau thì uyển chuyển từ chối Lý Tiêu Tiêu.

Lý Tiêu Tiêu thất vọng, dù sao cô ấy cũng thật sự thích người đàn ông này, cô ấy khóc, bởi vì người đàn ông này bỏ đi, cũng vì cô ấy không thể nào chấp nhận được việc mẹ mình dùng loại hành vi lừa gạt này, thế là đêm nay cô ấy đã cãi nhau với mẹ.

Nhưng không ngờ tới trong lúc cãi vã đột nhiên phát hiện không thấy Minh Minh đâu. Vào khoảnh khắc đó, Lý Tiêu Tiêu cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Trong cơn gió lạnh, Lý Tiêu Tiêu ôm Triệu Trạch Minh trong lòng, khuôn mặt ghì sát vào, nước mắt rơi xuống lã chã, cô ấy không ngừng lẩm bẩm nghẹn ngào nói: - "Minh Minh, mẹ rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, mẹ nên làm cái gì bây giờ? Mẹ nên làm cái gì bây giờ?..."

-

"Hắt xì." — Ân Âm hắt hơi thật mạnh một cái, cả người mang theo sự uể oải và mệt mỏi.

Thời tiết dạo này đột nhiên thay đổi, Ân Âm cũng không tránh khỏi việc bị cảm lạnh. Cô vừa bị cảm đã bị Cố Thế An lo lắng kéo đến bệnh viện khám, nhưng uống thuốc cũng không tốt lên mà còn nặng thêm.

Cố Thế An lại được cô đến bệnh viện, lần này là truyền dịch, bây giờ vừa mới truyền dịch từ bệnh viện về. Vốn dĩ Cố Thế An muốn dẫn cô đi đón Mộc Mộc tan học, không ngờ thư ký gọi điện tới.

"Bà xã, một dự án bên công ty đột nhiên xảy ra vấn đề, anh phải đi xử lý." — Cố Thế An cúp điện thoại, cả khuôn mặt đều xụ xuống, ủy khuất giống như một con chó lớn.

Ân Âm xoa đầu anh: — "Được rồi, anh bận thì đi đi, em tự mình đi đón Mộc Mộc cũng được." — Nói xong, Ân Âm đeo khẩu trang lên.

Cố Thế An có hơi lưu luyến, nhưng phía công ty lại thúc giục gấp gáp.

"Vậy em đón Mộc Mộc xong nhớ về nhà nghỉ ngơi sớm, Mộc Mộc cứ giao cho mẹ chăm..." — Cố Thế An lải nhải dặn dò đủ thứ, cuối cùng mới lái xe rời đi.

Chẳng qua là khi Cố Thế An rời mắt khỏi Ân Âm, lúc khởi động xe lại có chút bất an. Nếu Cố Thế An biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện kia, thì cho dù có mất đi vị trí tổng giám đốc Hồng Nguyên, anh cũng sẽ không rời đi.

Ân Âm di đón Mộc Mộc tan học, vừa đúng lúc đến giờ tan học của một trường mẫu giáo gần đó. Bọn trẻ được cha mẹ đón, có mấy bé tốp năm tốp ba cùng đi về nhà.

Lúc này có mấy đứa nhỏ rẽ vào một con hẻm, Ân Âm vốn cũng không để ý, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên theo đuôi đi vào, trong tay cầm một cái túi vải, có cái gì đó lờ mờ mang theo ánh sáng xẹt qua.

Ân Âm nhìn kỹ thì thấy có một con dao dài sắc bén trong túi vải.

end 357.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

358.

Mà tầm mắt của người đàn ông đó lại rơi vào mấy đứa nhỏ kia, trong ánh mắt kia tràn đầy ác ý. Ân Âm gần như có thể chắc chắn người đàn ông kia sẽ hại mấy đứa nhỏ.

Cô lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát nhưng đã không còn kịp nữa, người đàn ông kia đã rút dao trong túi ra và muốn tấn công đứa bé. Ở đây là vị trí khá hẻo lánh, có rất ít người sẽ đi qua đây. Bây giờ cũng chỉ có hai người Ân Âm.

Ân Âm muốn tìm một thứ vũ khí giống như gậy nhưng lại không tìm được, nên đành đi tay không lên ngăn cản người đàn ông kia. Gã nhìn thấy Ân Âm, hai mắt đỏ bừng, toàn thân ngập tràn lửa giận, lại lần nữa cầm dao chém, miệng gào thét không ngừng.

"Đồ chó đẻ, tao cho mày đi tìm gian phu, cho mày sinh con của thằng gian phu đó."

"Tao chém chết mày, chém chết mày."

Ân Âm nhìn ra được thần kinh của gã này rõ ràng không bình thường.

Nhìn bộ dạng của gã có vẻ tàn độc, lại còn rất cường tráng, đáng sợ hơn chính là thân thủ của gã cũng không tồi, thậm chí có thể nói là thành thạo.

Ân Âm đi tới thế giới này cũng chỉ là một cơ thể người bình thường, không thể nào sử dụng sức mạnh của thần thánh, chỉ có thể dùng một ít khả năng chiến đấu. Để đối phó voi người bình thường thì dư dả, nhưng người trước mặt này không chỉ thành thạo mà còn mang theo dao.

Ân Âm vừa phải ngăn cản hắn vừa phải đề phòng hắn chém những đứa bé kia.

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy người đàn ông hun thần ác sát kia, còn có cây dao thật dài trong tay gã, sợ tới mức sững người tại chỗ, cho dù Ân Âm lên tiếng kêu bọn nó chạy, nhưng bọn nó cũng chạy không nổi.

Đúng lúc này gã ta chợt nhìn thấy Cố Gia Mộc ở cách đó không xa đang cầm quả cầu thủy tinh nhìn chăm chú. Gã phát ra tiếng cười dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu.

Trong lòng Ân Âm chợt có một loại dự cảm không lành. Người đàn ông vọt tới, bàn tay to lớn trực tiếp bắt lấy Cố Gia Mộc.

"Mộc Mộc..." — Mắt Ân Âm mở to.

Người đàn ông giơ dao trong tay lên muốn đâm Cố Gia Mộc, hô hấp của Ân Âm gần như dừng lại.

Một khắc đó, cô cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu ra mà lao tới, bàng hoàng cứu Cố Gia Mộc xuống. Nhưng một dao kia của người đàn ông lại hạ cánh trên bụng Ân Âm. Cô cảm thấy bụng mình đau nhói, lập tức có một chất lỏng ấm áp chảy ra.

Ân Âm bất chấp đau đớn, thừa dịp gã ta ngây người đoạt lấy dao của gã, cũng cho gã một nhát. Có lẽ một dao này đã làm cho thần kinh đang bất thường của gã tỉnh táo một chút, gã bỏ lại dao, ôm ngực chạy trốn khỏi hiện trường.

Mấy đứa bé kia nhìn thấy người đàn ông bỏ đi, thân thể cứng ngắc mới bình ổn lại, rồi bọn chúng chạy thoát khỏi con hẻm này như thể không nhìn thấy Ân Âm bị thương. Ân Âm nhìn bóng dáng bọn chúng hoảng sợ rời đi không nói một lời, mắt cô chùng xuống.

Cô ôm bụng, máu vẫn chảy ra không ngừng, bởi vì mất máu mà sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, Ân Âm vốn bị cảm lạnh nên cả người đã không có sức, lúc này cơ càng giống như bị dội nước đá vào, lạnh thấu xương.

Cô biết vết thương của mình rất nặng, phải đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không rất có thể sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Điện thoại rơi ở cách đó không xa, ở ngay giữa cô và Cố Gia Mộc.

Ân Âm muốn đi ra lấy, nhưng toàn thân không có sức, cả người trực tiếp ngã trên mặt đất, trước mắt dần dần mờ đi.

Cô sắp ngất sao?

Không, không thể ngất được.

Một khi ngất rồi, rất có thể sẽ không thể nào tỉnh lại ở thế giới này nữa, nhưng thật sự là một chút sức lực cô cũng không có. Trong tầm mắt, thân ảnh nho nhỏ của Cố Gia Mộc đứng cách đó không xa.

end 358.

_________________________________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️❤️❤️

_________________________________________

#skymay