『 TG7🌼 』Chương 359 - 360

Editor: Mây (Sky) 🌼

_________________________________________

359.

Cậu bé cầm quả cầu thủy tinh trong tay, nó lấp lánh ánh sáng chói mắt, Cố Gia Mộc nhìn chăm chú, bị ánh sáng của nó hấp dẫn. Cậu bé giống như hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên này, cũng không nhìn thấy Ân Âm té ngã trên đất, máu chảy không ngừng.

Điện thoại nằm trên mặt đất ở giữa cô và Cố Gia Mộc, nhưng Ân Âm không lấy được, Cố Gia Mộc cũng không đi lấy.

"Mộc Mộc, Mộc Mộc..." - Ân Âm lên tiếng kêu to tên Cố Gia Mộc, nhưng cô không có sức, cô cho rằng giọng nói của mình rất lớn, mà thật ra cũng chỉ có cô có thể nghe thấy thôi.

Ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, trước mắt cứ một hồi trắng một hồi đen, toàn thân lạnh thấu xương như băng, Cố Gia Mộc vẫn thủy chung không nhìn qua nơi này một cái. Cuối cùng Ân Âm không chịu nổi mà nhắm mắt lại.

Cô không trách Mộc Mộc, cô biết đây là một trường hợp của trẻ mắc chứng tự kỷ. Chúng sẽ chỉ ở trong thế giới của mình, cô lập với tất cả mọi thứ bên ngoài, chúng không giao tiếp với bất cứ ai, cũng không nhìn thấy ai, cho dù đó là người lạ hay người yêu thương chúng.

Cô thật sự không trách Mộc Mộc, cô chỉ đau buồn một chút thôi, thân thể của cô chết ở thế giới này thì cô không còn cách nào ở bên bọn họ nữa, cô hy vọng họ không quá đau lòng.

Ân Âm nhắm mắt lại, lâm vào hôn mê.

Thời điểm này, cả thế giới dường như im lặng. Bên ngoài hẻm nhỏ rất náo nhiệt, có tiếng người huyên náo. Trong hẻm nhỏ, Ân Âm hôn mê nằm trên mặt đất, Cố Gia Mộc đứng cách dó không xa, cầm quả cầu thủy tinh trong tay.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, cũng có thể chỉ là một cái chớp mắt.

Cố Gia Mộc động đậy.

Đôi mi thanh mảnh khẽ run, tầm mắt của cậu bé dời khỏi quả cầu thủy tinh mà từ trước đến giờ cậu bé luôn yêu thích, chậm rãi quay đầu, dừng lại trên người Ân Âm nằm trên mặt đất.

Từng mảng máu lớn đập vào mắt cậu bé, nhuộm đỏ con ngươi trong veo. Quả cầu thủy tinh rơi xuống đất, Cố Gia Mộc bước tới, miệng lẩm bẩm: - "Mẹ, mẹ."

Nhưng là lần này không có ai trả lời.

Ký ức tràn ngập trong đầu cậu bé, ngôn ngữ vụn vặt cũng vọt vào.

Ông lão nằm trên mặt đất với máu.

Điện thoại di động, chấn thương, điều trị.

Cố Gia Mộc giống như mạnh mẽ bừng tỉnh, cậu bé cầm lấy điện thoại bị rơi xuống đất, nhập mật mã một cách dễ dàng rồi mở danh bạ ra.

Ân Âm từng rất nhiều lần ở trước mặt Cố Gia Mộc chơi đàn dương cầm trên điện thoại cho cậu bé nghe, tuy là cậu bé chưa từng chơi điện thoại, nhưng trí lực của cậu bé cao nên nhớ rất kỹ.

Cậu bé cũng từng thấy Ân Âm gọi điện thoại cho cha. Ngón tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng ấn một cái, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, ngay sau đó là giọng nói trong trẻo và vui vẻ của người đàn ông vang lên.

"Ân Âm, sao lại gọi điện thoại cho anh, nhớ anh à?"

"Cha ơi, cha." - cánh môi Cố Gia Mộc mấp máy, giọng nói mềm mại, cậu bé mở miệng gọi cha, nhưng dường như lại không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước.

Trong phòng làm việc, Cố Thế An vốn tưởng rằng sẽ nghe được giọng nói của vợ, nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào nữa. Con trai gọi cha, đây vốn là chuyện vui vẻ, nhưng không hiểu sao Cố Thế An lại có chút bất an.

"Mộc Mộc, mẹ đâu?" - Cố Thế An hỏi, tay cầm điện thoại siết chặt.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói rõ ràng của con trai: - "Mẹ, bị thương, máu, cứu."

Mấy từ đơn giản này cũng đủ khiến Cố Thế An liên tưởng, Ân Âm bị thương chảy máu, cần phải cứu chữa. Trong khoảnh khắc đó, đầu Cố Thế An giống như bỗng nhiên có cái gì đó nổ tung, trống rỗng, nhưng cả người lại run rẩy không thể khống chế được.

"Mộc Mộc, hai mẹ con ở đâu? Mẹ có trả lời điện thoại được không?"

end 359.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

360.

Đầu dây bên kia truyền đến một chuỗi địa chỉ Cố Gia Móc báo ra, sau đó không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Cố Thế An buộc mình phải bình tĩnh lại, anh lập tức gọi 120, kêu xe cứu thương chạy tới. Anh lại nhớ địa chỉ này cách trung tâm nghệ thuật không xa, anh lập tức gọi điện thoại cho Nguyên Tầm.

Trong trung tâm nghệ thuật, Nguyên Tầm nhận được điện thoại của Cố Thế An, sắc mặt thay đổi bước nhanh ra ngoài: - "Anh yên tâm, bây giờ tôi sẽ qua đó."

Sau khi cúp máy, rốt cuộc Cố Thế An cũng không kiềm chế được nữa, anh chạy ra khỏi văn phòng.

"Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố..." — Thư ký định đến báo cáo tình hình công tác lại không thể ngăn cản anh.

Trong hẻm nhỏ, điện thoại rơi xuống đất, Cố Gia Mộc nhìn Ân Âm nằm trên mặt đất với khuôn mặt không cảm xúc, đột nhiên hàng mi dài khẽ run lên, một giọt nước mắt chảy xuống...

-

"Thế nào rồi?" — Bởi vì tình hình nguy kịch nên Cố Thế An trực tiếp chạy tới bệnh viện.

Khi anh đến thì Ân Âm đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Nguyên Tầm mang theo Cố Gia Mộc đứng ở cửa phòng giải phẫu, anh ta nói: — "Trên bụng cô ấy có một vết dao rất sâu, lúc xe cứu thương đến thì đã mất rất nhiều máu dẫn đến hôn mê. Trên đường tới..."

Nguyên Tầm dừng một chút, hít sâu một hơi: — "Trên đường tới có hai lần suýt chút nữa không qua khỏi, bây giờ đang cấp cứu trong phòng, tình trạng còn chưa rõ."

Cũng chính là không rõ sống chết.

Cố Thế An giật mình, cả người giống đột nhiên bị rút cạn sức lực, lảo đảo ngồi trên mặt đất, toàn thân lạnh thấu xương. Anh không thể nào liên kết bốn chữ "không rõ sống chết" với người vợ yêu quý của mình.

Rõ ràng bọn họ vừa mới tách ra không bao lâu, rõ ràng trước mắt dường như vẫn còn hiện lên khuôn mặt tươi cuối của vợ, nhưng tại sao bây giờ vợ lại không rõ sống chết.

Cố Thế An nắm chặt hai tay, đôi mắt đen láy lập tức đỏ bừng như nhuốm máu.

Nguyên Tầm muốn lên tiếng trấn an nhưng lại không biết nên nói cái gì, giống như nói cái gì cũng không có tác dụng, còn không bằng lẳng lặng chờ đợi, hy vọng Ân Âm có thể vượt qua nguy kịch.

Anh ta biết hai vợ chồng Ân Âm và Cố Thế An ân ái đến mức nào, anh ta nghĩ, nếu Ân Âm thật sự xảy ra chuyện, có lẽ Cố Thế An sẽ phát điên.

Bất chợt, tầm mắt của Cố Thế An dừng lại trên người Cố Gia Mộc ở bên cạnh. Trên tay Mộc Mộc không có quả cầu thủy tinh, cũng không có vật gì khác, ánh mắt cậu bé dừng trên cái đèn đỏ viết "đang hoạt động" trên cửa phòng phẫu thuật, không hề dời đi.

Cố Thế An đi loạng choạng đến bên cạnh Cố Gia Mộc, ôm chặt thân thể nhỏ bé vào trong lòng mình, giống như bắt lấy cọng rơm cuối cùng chống đỡ bản thân kiên trì.

"Mộc Mộc, mẹ con sẽ không sao hết có phải không?..." — Cố Thế An lẩm bẩm giòn như bị ma nhập.

Nguyên Tầm nhìn phòng mổ cấp cứu trước mặt và nhớ lại tình hình lúc mình chạy vào trong hẻm nhỏ sau khi nhận cuộc gọi của Cố Thế An. Ân Âm ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, toàn thân giống như ngâm trong một vũng máu đỏ tươi, ánh mắt đau đớn. Cách đó không xa là một con dao dính máu, còn có Cố Gia Mộc đang im lặng khóc.

Nguyên Tầm nghĩ, có lẽ cả đời anh ta cũng không quên được cảnh tượng kia.

Sau đó xe cứu thương đến, anh ta ôm Cố Gia Mộc lên xe. Bác sĩ nói Ân Âm mất máu quá nhiều, cần truyền rất nhiều máu. Trên đường đến bệnh viện, quả thật có hai lần Ân Âm suýt không thể qua khỏi, là Cố Gia Mộc ở bên cạnh nắm tay Ân Âm và không ngừng gọi "mẹ".

Cũng không biết Ân Âm có nghe được hay không, cuối cùng cô cũng gắng gượng đến được bệnh viện.

Ân Âm cố gắng lên, chồng và con trai cô đều đang chờ cô.

end 360.

_________________________________________

Lời tác giả:

Viết chưa xong, chờ một chút.

_________________________________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️❤️❤️

_________________________________________

#maysky