『 TG7🌼 』Chương 361 - 362

Editor: Mây (Sky) 🌼

_________________________________________

361.

Ân Âm mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là một mảng trần nhà rộng lớn trắng như tuyết và mùi nước khử trùng trong không khí.

Đây có phải là bệnh viện không? Cô chưa chết sao?

Trong lòng Ân Âm hơi nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi.

"Ân Âm, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, thế nào, trên người có chỗ nào không thoải mái không?" - Bên cạnh truyền đến một giọng nam khẩn trương lo lắng, còn có chút khàn khàn.

Tay Ân Âm bị nắm chặt, người đó nắm chặt nhưng không mạnh, giống như sợ làm đau cô, nhưng lại nắm chặt như thể sợ lúc anh không chú ý thì cô sẽ biến mất.

Ân Âm hơi nghiêng đầu, dáng vẻ của người đàn ông lập tức đập vào mắt.

Người vốn sạch sẽ, diện mạo tuấn tú, lúc này trên cằm lại mọc râu màu xanh, giữa hai hàng lông mày không còn dịu dàng như trước mà là sự mệt mỏi lo lắng nồng đậm, đôi mắt đen láy phủ đầy tơ máu, hiển nhiên là anh chưa được nghỉ ngơi tốt.

Mắt Ân Âm hơi mở to một chút: - "Cố Thế An, sao anh lại trở thành thế này?" - Phải biết rằng Cố Thế An có tính hơi sạch sẽ, anh ấy đặc biệt thích sạch sẽ, chỉ cần cằm mọc ra một chút râu ria thì sẽ lập tức cạo hết.

Cố Thế An cũng không thèm để ý hình tượng lúc này của mình, đôi mắt anh đỏ hoe, nói: - "Em có biết tình huống lần này của em nguy hiểm như thế nào không? Đã rất nhiều lần bác sĩ đưa ra thông báo về tình trạng nguy kịch, em có biết anh sợ hãi đến mức nào khi ký tên không?" - Anh thật sự rất sợ hãi, toàn thân tay chân đều run rẩy, ngay cả bút cũng không cầm được.

Khi đó, anh thậm chí còn sinh ra một suy nghĩ điên rồ, nếu như Ân Âm thật sự không còn nữa, vậy anh cũng muốn đi theo cô. Anh biết suy nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng anh không thể sống thiếu Ân Âm, từ lúc mới gặp thiếu nữ kia, cô đã khắc sâu vào trái tim anh. Một khi cô ra đi, trái tim anh sẽ ngừng đập.

"Em nói xem sao em lại ngốc như vậy chứ? Anh thà là em ích kỷ một chút, thà là em chỉ muốn bảo vệ mình cũng không muốn em lấy thân mạo hiểm." - Cố Thế An đã hiểu rõ hết những gì đã xảy ra.

Người đàn ông đó đã bị bắt, nghe nói là vì vợ gã nɠɵạı ŧìиɧ, cắm sừng gã, lại sinh con cho tình nhân, đứa bé đó đang học trong trường mẫu giáo kia. Gã tức giận đến mức tinh thần bấn loạn, cầm dao ngồi xổm canh ở cửa nhà trẻ, nhìn đứa bé nào cũng cảm thấy là đứa con của tên tình nhân kia, cho nên mới theo đuôi mấy đứa nhỏ kia để xuống tay.

Không khó để tưởng tượng, nếu như không có Ân Âm thì nói không chừng mấy đứa nhỏ kia sẽ chết. Nhưng Ân Âm cứu chúng nó, chúng nó lại bỏ chạy sau khi Ân Âm bị thương, thẳng đến hai ngày trước những phụ huynh kia biết được mới mang theo mấy đứa nhỏ đến bệnh viện cảm ơn và xin lỗi. Cố Thế An lại không muốn để ý tới bọn họ, anh tức giận sự lạnh lùng của mấy đứa nhỏ kia, mặc dù chúng nó chỉ là con nít.

Ân Âm khẽ thở dài, cô cũng không muốn lấy thân mạo hiểm, cô không phải kẻ ngốc, nhưng cô không có cách nào mặc kệ mấy đứa bé kia, cô muốn báo cảnh sát nhưng người đàn ông kia xuống tay quá nhanh, cô không kịp.

"Đúng rồi, em đến bệnh viện như thế nào? Mộc Mộc đâu?" - Nghĩ đến Cố Gia Mộc, Ân Âm lập tức sốt ruột.

Cô bị thương hôn mê, chỉ còn một mình Mộc Mộc, nếu gặp phải kẻ xấu.

"Mộc Mộc không sao cả, mẹ mang thằng bé sang phòng bên cạnh ngủ rồi." - Cố Thế An lập tức trấn an, bọn họ cũng đã trông coi một khoảng thời gian.

Cố Thế An nói với Ân Âm những gì đã xảy ra.

Ánh mắt cô hơi mở to, không dám tin nói: - "Ý của anh là, là Mộc Mộc cầm điện thoại của em gọi điện cho anh?"

"Đúng vậy." - Cố Thế An gật đầu nói.

end 361.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

362.

Ân Âm hoàn toàn bị sốc. Cô vẫn còn nhớ rõ trước khi cô hôn mê, cô nhìn bóng dáng nho nhỏ kia. Cô chờ đợi Mộc Mộc có thể nhìn thấy cô, có thể gọi điện thoại cầu cứu Cố Thế An hoặc những người khác. Thế mà Mộc Mộc lại không nhìn về phía cô.

Cô có mất mát nhưng cô không trách Mộc Mộc, cô biết nếu có lựa chọn thì Mộc Mộc cũng không muốn như vậy. Cô chỉ hối tiếc rằng nếu cô mất máu quá nhiều, cô sẽ phải rời khỏi thế giới này, cô không muốn rời đi.

Không ngờ Cố Thế An lại nói cho cô biết, là Mộc Mộc gọi điện thoại cho anh. Trong mắt Ân Âm không che giấu được sự vui sướиɠ. Điều này có nghĩa là người mẹ như cô đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Mộc Mộc.

Hai người còn chưa nói được mấy câu thì bác sĩ tiến vào kiểm tra cho Ân Âm, xác nhận cô đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm chỉ cần chậm rãi tĩnh dưỡng.

Lúc Ân Âm kiểm tra, Cố Thế An lại lén đi ra ngoài, ngồi xổm xuống góc hàng lang yên tĩnh không người, lặng lẽ khóc, bả vai không khống chế được mà liên tục run rẩy.

Từ nhỏ đến lớn Cố Thế An chỉ khóc có bốn lần. Một lần là lúc cha qua đời khi còn nhỏ, một lần là khi Ân Âm sinh Cố Gia Mộc, anh ở ngoài phòng sinh nghe được từng tiếng hét đau đớn kia. Lần thứ ba là sau khi Ân Âm vào phòng cấp cứu, bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, tay anh run rẩy, lúc ký tên nước mắt anh rơi xuống và muốn choáng váng.

Bây giờ là lần thứ tư, rốt cuộc Ân Âm cũng tỉnh lại, Ân Âm bị đẩy từ phòng cấp cứu ra vẫn không qua khỏi nguy kịch, bác sĩ nói nếu như trong vòng 72 giờ cô không thể nào tỉnh lại, rất có thể sẽ...

Ba ngày đó anh không dám ngủ, vẫn luôn ở bên giường canh giữ, anh sống một ngày mà giống như một năm, anh vừa mong thời gian trôi qua nhanh một chút, Ân Âm có thể sớm tỉnh lại. Lại vừa muốn thời gian trôi chậm một chút, anh sợ tình huống đáng sợ nhất sẽ xảy ra.

Anh sợ, anh thật sự rất sợ.

May mà cuối cùng Ân Âm tỉnh lại. Cô ấy không rời bỏ gia đình này.

Tính toán thời gian, Cố Thế An đứng dậy đi vào toilet rửa mặt, rồi mới quay lại phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, không biết bà nội Cố và Cố Gia Mộc đã vào từ lúc nào.

Bà nội cố vây quanh giường bệnh của Ân Âm hỏi han ân cần, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng, mà Cố Gia Mộc cũng đứng ở bên cạnh nắm tay Ân Âm, ánh mắt dán ở trên người cô không hề dời đi.

"Mẹ không cần lo lắng, không phải con đã tỉnh lại rồi à, không sao đâu mà." - Ân Âm trấn an bà cụ, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Cố Gia Mộc, đưa tay xoa mái tóc xoăn nhỏ của cậu bé: - "Mộc Mộc của mẹ, cứu mẹ, còn là chàng kỵ sĩ nhỏ của mẹ."

Đôi mắt của Cố Gia Mộc giống như chứa đầy ánh sao đột nhiên bị thắp sáng. Đôi môi cậu bé mấp máy, nhẹ nhàng gọi một tiếng "mẹ ơi", giòn như đang nỉ non nhưng lại mang theo sự lưu luyến nồng đậm.

Cố Thế An nhìn cảnh này, nở nụ cười nhẹ trên môi.

-

Ân Âm theo yêu cầu của Cố Thế An, chỉ cần tĩnh dưỡng ở bệnh viện một thời gian dài thì có thể xuất viện. Trong lúc đó, mỗi lần bà nội Cố đều hầm các món canh, nấu nhiều đồ ăn ngon cho cô. Cố Gia Mộc cũng được bà nội Cố đưa tới hàng ngày.

Cha mẹ Ân Âm cùng với một nhà anh trai chị dâu cũng đến thăm cô, tình cảm của Ân Âm và bọn họ rất tốt, bọn họ biết được tình huống của Ân Âm, ngoại trừ khóc thì trong lòng cũng không kìm được thấy may mắn.

Thời gian vội vã, chớp mắt đã trôi qua mấy năm. Trong thời gian đó đã xảy ra một chuyện.

Tình huống của Cố Gia Mộc trong mấy năm qua luôn có chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng bệnh tự kỷ của cậu bé cả đời cũng sẽ không khỏi hẳn, nhưng trí lực và năng lực tự chăm sóc bản thân của cậu bé vô cùng cao.

end 362.

_________________________________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️❤️❤️

_________________________________________

#maysky