『 TG7🌼 』Chương 363 - 364 - 365

Editor: Mây (Sky) 🌼

_________________________________________

363.

Cũng giao tiếp với gia đình nhiều hơn, không còn đóng cửa thu mình trong thế giới nhỏ của bản thân. Tài năng đàn dương cầm của cậu bé cũng được phô bày ở các cuộc thi lớn nhỏ trong nước. Thậm chí đã nhận được lời nhập học từ các trường âm nhạc hàng đầu ở nước ngoài cách đây khá lâu.

Bọn họ cũng không thèm để ý Cố Gia Mộc bị tự kỷ, chỉ để ý đến tài năng của cậu bé, bọn họ bằng lòng cung cấp điều kiện học tập tốt nhất, đương nhiên Ân Âm sẽ không từ chối.

Ngoại trừ chuyện này còn có một chuyện khác, chính là Triệu Trạch Minh.

Triệu Trạch Minh bị lạc mất, cụ thể lạc như thế nào, là do con người làm ra hay là do đi lạc thì không ai biết được, Lý Tiêu Tiêu cũng không nói. Ân Âm cũng chưa từng gặp lại Triệu Trạch Minh.

Còn có một chuyện nữa, chính là Ân Âm và Cố Thế An sinh con thứ hai. Là đứa con gái kiếp trước chưa kịp ra đời, lúc Ân Âm mang thai, linh hồn chưa đi đầu thai của cô bé lại đầu thai lần nữa trong bụng cô.

Vào một ngày tháng 10, cô bé được sinh ra đời.

Cô bé sinh ra rất tốt, Cố Gia Mộc cực kỳ giống Cố Thế An, nhất là đôi mắt phượng giống anh như đúc, cô bé lại giống Ân Âm, diện mạo đều lộ ra vẻ dịu dàng xinh đẹp.

Cô bé rất thích cười, giọng nói mềm mại rất dễ nghe.

Tên cô bé là Cố Đồng.

Gia Mộc, ý nghĩa là một cái cây đẹp.

Đồng, đại biểu cho ngô đồng, phượng hoàng không phải ngô đồng thì không đậu.

Trong lòng Cố Thế An và Ân Âm, con gái nhà mình chính là phượng hoàng nhỏ xinh đẹp kia. Mà Cố Gia Mộc lại thích em gái nhỏ trắng nõn dịu dàng của mình chỉ sau đàn dương cầm.

Trong phòng đàn dương cầm, cậu bé mặc bộ đồ màu xám đơn giản ngồi trước cây đàn dương cầm, khuôn mặt cậu bé vô cùng giống cha mình, tuấn tú và sạch sẽ.

Cậu bé cúi đầu, mười ngón tay dài trắng nõn đánh đàn dương cầm, nốt nhạc bay bổng trong phòng. Bên cạnh là một cô bé ngồi trong xe đẩy, nhìn về phía anh trai mình với đôi mắt sáng ngời, miệng bập bẹ tiếng sao hỏa. Trông cô bé rất là vui vẻ, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen vung vẫy, giống như đang cổ vũ anh trai.

Xong một khúc nhạc, Cố Gia Mộc liếc mắt nhìn cô bé.

Cô bé tròn xoe mắt nhìn anh trai: - "A."

Cố Gia Mộc đứng dậy rút ra một tờ khăn giấy, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau nước miếng trong suốt chảy xuống khóe môi cô bé. Cô bé cười khúc khích, miệng lại bập bẹ vài tiếng.

Cố Gia Mộc nắm lấy bàn tay mũm mỉm như ngọc của cô bé, cúi đầu hôn lên. Rồi cậu bé đứng dậy và ngồi lại trước cây đàn piano, giai điệu vui vẻ vang lên.

Từ sau khi cô bé ra đời, người ở bên cô bé lâu nhất chính là anh trai Cố Gia Mộc, cậu bé rất thích cô em gái Cố Đồng này.

Khi cậu bé chơi đàn dương cầm sẽ để cô bé ngồi trong xe đẩy ở bên cạnh, dỗ dành cô bé. Cố Đồng cũng rất nể mặt anh trai, tuy vẫn chưa biết nói nhưng lúc Cố Gia Mộc chơi đàn dương cầm, cô bé sẽ giơ cánh tay nhỏ, miệng bập bẹ nói cái gì đó, cổ vũ cho anh trai mình.

Có đôi khi cô bé nổi giận và khóc, chỉ cần Cố Gia Mộc ôm cô bé đi nghe tiếng đàn dương cầm thì cô bé lập tức ngừng khóc.

Chơi đàn dương cầm xong, Cố Gia Mộc nhìn đồng hồ, lại nhìn cô bé vẫn còn tinh thần.

Đến giờ ngủ của em gái rồi.

Cố Gia Mộc ôm cô bé lên giường nhỏ, đắp chăn nhỏ, ngồi xổm bên giường, cái đầu nhỏ tựa vào em gái, tay nhẹ nhàng vỗ, nhỏ giọng nói: - "Em gái ngủ, ngủ..."

Cậu bé nhẹ nhàng dỗ cô bé ngủ. Cô bé vốn đang còn tình thần lại rất nghe lời anh trai, chỉ chốc lát sau đã ngủ thϊếp đi.

Ân Âm dựa vào cửa nhìn đôi anh trai em gái này, nở một nụ cười trên môi.

end 363.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

364.

Sau khi lớn lên, bạn nhỏ Cố Đồng chính là một người cuồng anh trai chính hiệu.

Từ lúc cô bé hiểu chuyện, cô bé đã rất thông minh phát hiện ra sự khác biệt của anh trai mình, nhưng cô bé không sợ, cũng không ghét bỏ anh trai mình bị tự kỷ, trái lại khi gặp phải những người chế giễu anh trai mình, cô bé còn dũng cảm đứng ra chắn trước mặt anh trai, trở thành bé hạt tiêu nhỏ bạo lực để bảo vệ anh trai.

Ở nhà cô bé thích nhất là anh trai Cố Gia Mộc, cũng sùng bái anh trai nhất. Mỗi lần Cố Gia Mộc tham gia thi đàn dương cầm, cô bé nhất định sẽ có mặt để cổ vũ cho anh trai.

Sau một lần Cố Gia Mộc bị thương phải nhập viện vì bảo vệ cô bé, cô bé đã khóc rất thương tâm. Buổi tối hôm đó, cô bé lén đến trước mặt Ân Âm, ghé vào tai cô nói: - "Mẹ ơi, Đồng Đồng sẽ chăm sóc cho anh trai cả đời."

Khi đó cô bé cũng chỉ mới 5-6 tuổi, nhưng trong đôi mắt đẫm nước mắt lại tràn đầy vẻ kiên định. Mọi việc về sau cô bé đều làm được, so với tưởng tượng của Ân Âm cô bé còn làm tốt hơn.

Sau khi Cố Gia Mộc 10 tuổi, cậu bé đã ra nước ngoài học nhạc. Gia đình Ân Âm cũng chuyển ra nước ngoài, đúng lúc này cũng là khoảng thời gian Hồng Nguyên đang mở rộng kinh doanh ở nước ngoài, cho nên Cố Thế An không cần từ chức.

Lúc tham gia cuộc thi đàn dương cầm, Cố Gia Mộc là một tài năng âm nhạc trẻ tuổi trong giới âm nhạc được nhiều người biết đến.

Khi cậu bé 15 tuổi, đã tổ chức buổi hòa nhạc dương cầm của riêng bản thân, ngày diễn tấu, chỗ ngồi chật kín.

Mà tin tức Cố Gia Mộc bị tự kỷ cũng được phơi bày từ rất lâu trước kia. Nhưng hầu hết mọi người đều tỏ ra ý tốt.

Ân Âm đều ghi chú trên Weibo lại mỗi ngày, nương theo sự nổi tiếng của Cố Gia Mộc, chứng tự kỷ ngày càng được nhiều người biết đến.

Có đạo diễn tìm đến Ân Âm, hy vọng có thể chuyển thể nhật ký Weibo của cô thành kịch bản, quay thành phim, kêu gọi nhiều người biết đến chứng bệnh tự kỷ này, và cũng đối xử tử tế với người bị tự kỷ.

Ân Âm đồng ý.

Thật ra mấy năm nay bọn họ vẫn luôn làm từ thiện ở phương diện bệnh tự kỷ, mà thù lao mỗi một đêm công diễn Cố Gia Mộc nhận được, đều được cậu bé đồng ý làm từ thiện ở phương diện này.

Mặc dù sức của bọn họ yếu, nhưng bọn họ cũng đang nỗ lực góp một phần nhỏ.

-

Hôm nay, Ân Âm đang lướt điện thoại thì bỗng nhiên thấy một tin tức chính thức.

Nói là mấy ngày nay cảnh sát phá được một băng nhóm buôn người lớn, cứu được không ít trẻ con.

"... Hiện tại đã thống nhất thu xếp cho bọn nhỏ, sẽ lấy ADN để so sánh với những phụ huynh báo cáo trẻ em mất tích trong những năm gần đây. Chỉ là trong lúc cứu viện, vẫn có một ít em nhỏ bị thương, có vài em nhỏ tính mạng còn đang nguy kịch..."

Có lẽ là để giúp mấy đứa nhỏ tìm được gia đình của mình nên mặt của bọn nhỏ được công khai.

Một số em vì phản kháng mà bị những kẻ buôn người đánh đập dã man, vì để sau này cho các em trở thành ăn xin, ăn mày khóc than xin tiền trên đường phố, mà chúng còn đánh gãy tay, gãy chân, để các em bị khuyết tật mãi mãi. Một số em đã hấp hối vì bị đánh quá nhiều.

Khi Ân Âm nhìn thấy gương mặt của đứa bé trong video nói là đang nguy hiểm đến tính mạng, cô chợt sửng sốt, dù đã nhiều năm không gặp, nhưng rõ ràng đó chính là khuôn mặt của Triệu Trạch Minh.

Chỉ là thiếu niên lớn hơn Cố Gia Mộc hai tuổi đang nằm trên giường bệnh, dù mặc quần áo bệnh nhân, nhưng cũng có thể cảm giác được bên dưới lớp quần áo đó là cơ thể gầy trơ xương của cậu, trên mặt cũng không có thịt, ngũ quan gần như hóp lại.

Trên mũi cậu cắm ống dưỡng khí, mắt khép hờ, trong ánh mắt là một mảnh tĩnh mịch.

Triệu Trạch Minh cậu, sắp chết rồi.

end 364.

_________________________________________

- truyenhdx.com: __S_K_Y__s -

- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -

_________________________________________

365.

Ân Âm vốn định đến bệnh viện thăm cậu, và thật ra thì cô cũng đã đi. Nhưng trước khi cô đến, Triệu Trạch Minh đã nhắm mắt mãi mãi, cậu đã chết.

Ân Âm lặng lẽ rơi nước mắt, có đôi khi cô thấy hoài nghi, Triệu Trạch Minh chết rồi, đối với cậu mà nói, rốt cuộc là tốt hay xấu?

Ân Âm không biết, Triệu Trạch Minh cũng không thể nào cho cô đáp án. Cô chỉ cầu nguyện rằng kiếp sau, Triệu Trạch Minh có thể có được một gia đình hạnh phúc.

Bởi vì không có ai đến nhận Triệu Trạch Minh, nên cười cùng là Ân Âm giúp chuẩn bị hậu sự cho cậu.

Ân Âm không biết ngày đó lúc cô rời khỏi bệnh viện, có một người phụ nữ điên điên khùng khùng lén lẻn vào nhà xác. Cũng không ai biết, sau khi người phụ nữ kia trở về, cô ấy đã cầm một sợi dây thừng treo lên.

Ân Âm không biết, giống như lúc trước cô không biết là Triệu Trạch Minh đi lạc hay là bị người ta cố ý vứt bỏ.

-

Khi còn trẻ, Cố Gia Mộc đã là một nhạc sĩ nổi tiếng toàn cầu, mãi cho đến khi về già đã sáng tác vô số bản nhạc và cũng tổ chức rất nhiều buổi hòa nhạc. Tên của Cố Gia Mộc cũng được ghi vào sử sách của âm nhạc thế giới.

Khi nhắc tới Cố Gia Mộc, mọi người nhất định sẽ nhắc tới chứng tự kỷ của cậu, cũng sẽ nhắc tới mẹ cậu, Ân Âm.

Cố Gia Mộc ở tuổi trung niên xuất bản tự truyện, từng nói: - "Mẹ là người quan trọng nhất trong đời ông, không có mẹ, sẽ không có Cố Gia Mộc ngày hôm nay."

Vợ của Cố Gia Mộc là một nghệ sĩ violin dịu dàng lại xinh đẹp, hai người sinh một trai một gái, đều rất khỏe mạnh.

Cố Đồng trở thành một nữ cường nhân có sự nghiệp, lúc còn học đại học bắt đầu khởi nghiệp, có lẽ là vì gen sự nghiệp cha mẹ đã truyền cho cô ấy. Lúc Cố Đồng khởi nghiệp đã dựa vào đâu ốc mạnh mẽ, một đường thuận buồm xuôi gió, cuối cùng thành lập được một công ty lớn.

Ở độ tuổi 30 gần 40, công ty bắt đầu niêm yết cổ phiếu.

Cô ấy đã thành lập một quỹ phúc lợi cộng đồng về "trẻ em tự kỷ" và quyên góp một phần lớn số tiền mỗi ngày.

Trong một cuộc phỏng vấn, một phóng viên đã hỏi tại sao cô ấy có thể thành lập một công ty niêm yết lớn như vậy.

Cố Đồng nói, nguyên nhân chỉ có một: - "Bởi vì khi cô ấy còn rất nhỏ cô ấy đã nói với mẹ, cô ấy phải nuôi anh trai cả đời."

Bởi vì muốn nuôi anh trai, cho nên phải có tiền đó nha.

Đáng tiếc, cuối cùng anh trai cô ấy lại bị chị dâu bắt cóc.

Nhưng cô ấy có thể dành nhiều tiền hơn cho những đứa trẻ tự kỷ khác ngoài anh trai mình.

Hàng năm Cố Đồng đều kiên trì với nghiệp làm công ích này, mãi cho đến khi cô ấy qua đời. Trong Di chúc để lại, ngoại trừ một phần nhỏ cho con cái, thì tất cả những thứ khác đều quyên góp ra ngoài.

Thế giới này, Ân Âm ra đi ở tuổi 87. Ngày rời đi thời tiết rất tốt, cô và Cố Thế An mỗi người một cái ghế dựa nằm phơi nắng trong vườn.

Ánh mặt trời dịu dàng không chói mắt, trong vườn có mùi hoa nhàn nhạt, Cố Thế An bên cạnh dù đã già, nhưng vẫn là một lão già đẹp trai, năm tháng dường như có chút thiên vị anh, mặc dù lớn tuổi, mặc dù tóc bạc, anh vẫn là người đẹp trai nhất trong mấy ông lão.

Mà anh cũng thực hiện lời hứa yêu Ân Âm đến suốt cuộc đời.

Lúc này ông lão đẹp trai đang nói chuyện với Ân Âm về kế hoạch ngày mai.

"...vợ Mộc Mộc nói, thằng nhóc Lâm Lâm kia vậy mà lại ở trường học yêu sớm, để cho chúng ta ngày mai đi khai sáng cho nó, theo tôi, nếu cô bé kia không tệ thì nên sớm đưa về nhà. Cứ giống như tôi năm đó, không phải cũng sớm biến bà thành bạn gái của tôi à, sau đó trở thành vợ, bây giờ lại trở thành bạn già, bà nói xem đúng không?"

Sau khi im lặng một lúc lâu, ông lão đẹp trai cũng không nghe thấy bạn già bên cạnh phụ họa. Ông nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Ân Âm tóc đã điểm bạc nằm trên ghế dựa, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.

Trong một khoảnh khắc, Cố Thế An nhìn gương mặt nghiêng của cô, giống như nhìn thấy cô bé vừa dịu dàng như nước vừa xinh đẹp năm đó.

Có lẽ là ý thức được cái gì đó, ông lão đẹp trai chẳng nói gì nữa, ông cầm tay Ân Âm, cũng dần dần nhắm mắt lại.

Ông mơ thấy một giấc mơ, trong mơ ông trở lại lúc còn học cấp hai, ngây hôm đó, cô bé mặc váy hoa nhỏ vừa chuyển trường, chỉ nhìn một cái ông đã khắc sâu vào trong lòng, ông ngồi ở vị trí cùng bàn với cô bé, nhỏ giọng hỏi cô: - "Bạn Ân Âm, sau này cậu nhất định sẽ là vợ mình, không bằng bây giờ chúng ta nói về mối quan hệ, lấy học tập làm chủ đề yêu đương nhỉ?"

end 365.

_________________________________________

Lời của mây:

Thế giới hoàn, không có chương tự thuật nhe.

_________________________________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️❤️❤️

_________________________________________

#maysky