Quyển 1 - Chương 10

Lăng Dung bị kêu vào văn phòng.

Cho đến khi đứa nhỏ này đứng trước mặt, chủ nhiệm lớp cũng không dám tin đứa nhóc này chính là Hỗn Thế Ma Vương Lăng Dung của lớp ông, nếu không phải còn cái đầu nổi bật kia, chủ sợ ông còn tưởng rằng là học sinh lớp khác tới hóng hớt.

Vừa rồi lúc nghe thấy chủ nhiệm lớp số 8, Trần Tuyết Nhu cũng không kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô nữa, cuống quít chạy ra ngoài từ cửa sau, hai tên đàn em cũng chạy trốn theo, cuối cùng chỉ có Lăng Dung bị kêu lên văn phòng như bây giờ.

Trong lòng yên lặng thở dài, chủ nhiệm lớp hơi bất đắc dĩ nói "Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Là một đứa con gái lại cải trang thành con trai, cả ngày chỉ biết quậy với những tên nhóc khác không lo học cho giỏi, hơn nữa rõ là có khuôn mặt xinh đẹp lại trang điểm cho xấu hơn, nếu không phải do lần này ngoài ý muốn, ông sợ là vẫn luôn bị con nhóc này lừa chẳng hay biết gì.

Chủ nhiệm lớp đã sớm biết Lăng Dung là con gái, thông tin của học sinh không thể chỉnh sửa được, hơn nữa lúc trước ba Lăng mẹ Lăng có giải thích tình huống đặc thù của con gái cho giáo viên, chủ nhiệm lớp đồng tình với cha mẹ cô, việc này cũng không phải chuyện gì lớn nên mấy năm nay ông cũng mắt nhắm mắt mở không vạch trần.

Lăng Dung lén nhìn thì phát hiện chủ nhiệm lớp không có tức giận lắm, vì thế môi mỏng hơi chu lên, đôi lông mày hào khí cũng nhíu lại, âm thanh mang theo ấm ức nhè nhẹ "Lần này thật sự không phải em, có người lấy mất dây chuyền của Tần Triều Dương, em giúp cậu ấy lấy về thôi, vậy mà Trần Tuyết Nhu tưởng em lấy đồ của cậu ấy, còn mang theo người tới tìm em gây rắc rối, hất nước vào mặt em nữa."

Nhìn vệt nước còn đọng trên đầu tóc Lăng Dung, chủ nhiệm lớp biết chuyện này là sự thật.

"Nhưng gương mặt của em sao lại như thế này, học sinh thầy dạy hai năm đột nhiên lại thay đổi, dù sao em cũng phải giải thích một chút chứ."

"Dạ.. Chỉ là đánh chút phấn, nào có tên côn đồ có khuôn mặt như vậy chứ đúng không ạ."

Lăng Dung cười hì hì nói, rõ ràng là một bộ dạng không đứng đắn nhưng gương mặt kia nhìn thế nào cũng khiến cho người ta thích, với lại bộ dáng ấm ức lúc nãy vẫn luôn hiện trong đầu ông, vì thế một câu trách móc kẹt cả nửa ngày trong cổ họng ông không nói ra được.

Cửa sổ trong văn phòng không đóng, đột nhiên một trận gió thổi vào khiến cả người ướt dầm dề của Lăng Dung không khỏi rùng mình một cái, hiện tại đã vào tháng chín, thời tiết hơi chuyển lạnh, không đành lòng để đứa nhỏ này bị đông lạnh đến cảm mạo, chủ nhiệm lớp lắc đầu lấy một tờ đơn xin nghỉ ghi tên của mình vào "Em cầm cái này đợi chút nữa là có thể đi về, nhanh chóng về thay quần áo đi, tốt nhất là nên nhuộm lại đầu tóc của em nữa, buổi chiều lại về đây học."

Mặt Lăng Dung cảm ơn nhận lấy tờ giấy, trước khi đi còn không quên cẩn thận hỏi "Thầy ơi thầy sẽ giúp em giữ bí mật đúng không ạ."

Vẻ ngoài sắc xảo kết hợp với biểu cảm đáng thương, cho dù là ai cũng khó có thể từ chối lời thỉnh cầu của cô, chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ xua tay "Được rồi, đi đi."

Nhận được câu trả lời Lăng Dung cười hi hi, ngay sau đó biến mất khỏi văn phòng.

Cùng lúc đó, Tần Triều Dương đón lấy nhiều ánh mắt nhìn chăm chú nhất từ trước tới nay, tất cả đều là ánh mắt ghen ghét và oán giận.

Tại sao lúc trước Lăng Dung đổi chỗ không ngồi cùng bàn với họ! Nếu nói giá trị nhan sắc là chính nghĩa, hiện tại thấy được gương mặt thật của Lăng Dung, họ nào nghĩ đến việc gì khác chứ.

Cậu nói cái gì, Lăng Dung đánh nhau lại còn ăn hϊếp người khác? Nếu Lăng Dung đồng ý cười với bọn họ, bọn họ bằng lòng tự hiến thân để Lăng Dung đánh vài cái cũng được!

Mà thực tế ngay cả Tần Triều Dương còn lâm vào trạng thái ngu ngốc, cậu thế nào cũng không hiểu nổi cái tên ngồi cùng bàn có thể dọa khóc cả một đứa trẻ, đột nhiên trở nên.. Trở nên xinh đẹp đến vậy.

Không thể quên được khoảng khắc người nọ đột nhiên nhìn về phía cậu, thiếu niên phóng khoáng bỗng dưng quay đầu cười, đôi mắt đen sáng lấp lánh chứa ý cười khiến người khác an tâm.

Tần Triều Dương không quan tâm ánh mắt thăm dò xung quanh, cúi đầu nhìn chăm chú vào sách, đương nhiên nếu không bỏ qua đôi tai hơi đỏ lên của cậu.

Được chủ nhiệm lớp xin nghỉ cho, Lăng Dung liền trở về nhà, thấy quần áo của con gái ướt đẫm, mẹ Lăng vội vàng đi đến trước quan tâm hỏi "Có chuyện gì vậy con? Ai ăn hϊếp con?"

Mẹ Lăng tuy bề ngoài nhu nhược, nhưng tính tình lại rất bao che cho con, nếu thật sự có ai đó ức hϊếp con gái bảo bối của bà, vậy thì bà nhất định phải đòi lại công bằng cho con.

"Không có chuyện gì đâu ạ." Lăng Dung cố ý muốn hòa hoãn quan hệ với cha mẹ, vì thế lại bổ sung nói, "Chỉ là bị hất nước một chút, trôi đi lớp trang điểm."

Mẹ Lăng từ lời con gái nói nghe ra một chút ấm ức, tưởng tượng đến trường hợp con gái bị trồi đi lớp trang điểm lúc ấy, mẹ Lăng nỗ lực chịu đựng mới không cười ra tiếng.

"Con gái của mẹ dù thế nào cũng xinh đẹp nhất." Mẹ Lăng ngoài miệng an ủi, trong lòng lại mừng thầm con gái cuối cùng không cần phải để cái mặt như vậy nữa, xem ra bây giờ đã bị bạn học trong lớp thấy được gương mặt thật.

Thật tốt quá, con gái của bà xinh đẹp quá chừng, đương nhiên sẽ được nhiều người yêu mến rồi. Mẹ Lăng biết bộ dạng lưu manh của con gái mình lúc trước khiến mối quan hệ trong lớp không tốt lắm, bà làm mẹ đương nhiên không mong muốn con của mình bị người khác cô lập, nhưng nhìn tình hình hiện tại hẳn là có thể thay đổi rồi.

Lo lắng con gái bị lạnh, mẹ Lăng không nhiều lời với Lăng Dung nữa, trực tiếp đuổi con gái về phòng "Mau tắm nước nóng thay quần áo sạch sẽ đi, đợi lát nữa mẹ kêu dì làm cho con chén canh gừng, con nhớ phải uống đấy."

Lăng Dung gật đầu, sau đó đi lên lầu.

Sau khi tắm rửa bản thân sạch sẽ rồi, Lăng Dung thuận tiện đi ra tiệm cắt tóc gần đây nhuộm tóc về màu đen, cô đã sớm chịu không nổi cái đầu này rồi, hiện tại cũng có cớ nhuộm lại.

Khi Tần Triều Dương lần nữa nhìn thấy Lăng Dung, đối phương đã thay đổi hoàn toàn.

Thiếu niên ngồi bên cạnh lúc này một đầu tóc đen mềm mại được cắt gọn gàng, xen vào đó là khuôn mặt sắc sảo không phân biệt nam nữ khiến người khác không rời mắt được, càng miễn bàn đến cặp mắt đầy ý cười kia, môi mỏng đỏ thắm hơi giương lên theo một vòng cung.

Lăng Dung vứt cả ngăn tủ quần áo cũ kia đi, hiện giờ trên người mặc một áo sơ mi màu trắng lật cổ, phía dưới mặc cái quần màu đen, dưới chân là một đôi giày da đen, cả người giống như hoàng tử bước ra từ lâu đài.

"Cậu nhuộm lại tóc à?" Tần Triều Dương hơi ngây người nhìn về phía đầu của Lăng Dung, tuy rằng cậu lúc nào cũng ghét bỏ cái đầu chẳng ra gì kia, nhưng Lăng Dung đột nhiên nhuộm về màu đen, Tần Triều Dương có chút không quen.

Đột nhiên Tần Triều Dương ý thức được bản thân đã nhìn chằm chằm Lăng Dung được một lúc, từ mặt đến tai ngay lập tức đều nổi lên màu đỏ, nhiệt độ nóng bỏng trên mặt khiến cậu không biết phải làm sao.

"Tại sao trước kia cậu phải trở thành như vậy?" Tần Triều Dương không dám tiếp tục nhìn cô, nhưng nghi vấn trong lòng thì không thiếu, cậu biết rõ cảm giác bị người khác hiểu lầm rất khó chịu, nhưng với diện mạo như vậy Lăng Dung rõ ràng có thể khiến mọi người yêu thích, sao cứ phải che đậy nó chứ.

Bạn bè trong lớp thường trộm liếc mắt về phía này, Tần Triều Dương biết dáng vẻ này của Lăng Dung khiến bao nhiêu người thích, rõ ràng đa số người trong lớp bọn họ là nam sinh, nhưng một đám nhìn thấy Lăng Dung đều nhịn không được mặt đỏ tim đập, cô cứ như kẻ trộm cướp đi tầm mắt của bọn họ.

Lăng Dung thuận miệng lẩm bẩm nói "Nào có nam sinh trưởng thành như vậy chứ.. Sẽ bị chê cười."

Tần Triều Dương trong nháy mắt không còn lời nào để nói, sao bị chê cười được, rõ ràng đôi mắt của một đám người này đều dính trên người Lăng Dung.

Chú ý tới nữ sinh ngồi phía trước thường quay ra sau trộm liết mắt lại đây, bộ dạng như là có chuyện muốn nói, Lăng Dung dứt khoát chủ động mở miệng "Cậu có chuyện muốn nói với mình à?"

Hiện trường nhìn lén bị phát hiện, mặt nữ sinh lập tức đỏ hơn phân nửa, ngón tay lặng lẽ ở ghế dựa về nắm đồng phục đến nhăn nhúm.

"Mình.. Lăng Dung.."

"Ừ?" Đối với người không phải tới tìm phiền phức, Lăng Dung vẫn luôn giữ thái độ thân thiện.

Nữ sinh cuối cùng cũng lấy được dũng khí, khổ não nói ra lời xin lỗi của mình "Thực xin lỗi, chai nước hất cậu buổi sáng hôm nay là của mình." Nữ sinh nói xong cuống quít cúi đầu, có chút không dám nhìn biểu cảm trên mặt đối phương.

Tuy rằng nước không phải do cô ấy hất, tên côn đồ cầm bình nước cũng không phải ý của cô ấy, nhưng nếu mình không để bình nước ở trên bàn thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này, vì thế cô ấy luôn băn khoăn muốn nói lời xin lỗi.

Nhưng cô ấy cũng không nghĩ tới dáng vẻ thực sự của Lăng Dung là như vậy, thật sự rất đẹp.

"Việc nhỏ vậy vốn không liên quan gì đến cậu, cậu không cần để ở trong lòng đâu." Lăng Dung không thèm để ý mà vẫy tay, khóe miệng hơi giương lên vòng cung để an ủi nữ sinh đang bị sợ hãi, tuy rằng gương mặt này đã thay đổi nhưng hình tượng nguyên chủ đắp nặn trước kia vẫn khắc sâu trong lòng cô ấy.

Nữ sinh mới vừa ngẩng đầu thì thấy thiếu niên cười nhạt, dung mạo xinh đẹp lộ ra khí chất anh tuấn khiến mặt cô ấy càng thêm đỏ, nhẹ giọng nói "Ừm" lúc sau lại như thiếu nữ hoài xuân thẹn thùng mà quay đầu lại, cảm nhận được tim đập thình thịch không ngừng, cảm thấy bản thân có khả năng phải bỏ nam thần của trường mà bò đến hậu cung của Lăng Dung rồi.

Trước kia nhất định là do nghe lời đồn đãi nên cô ấy mới cảm thấy Lăng Dung là tên lưu manh chỉ biết đánh nhau và ăn hϊếp người khác.

Tan học người tìm Lăng Dung bỗng dưng nhiều, đều là tới thử thăm dò, nói chuyện phiếm, hoặc là hẹn ra ngoài chơi bóng, thậm chí trong đó có cả học sinh lớp khác, tất cả mọi người cứ như quên mất bộ dạng lưu manh trước kia của Lăng Dung, cả đám ồn áo tới gần cô.

Nhân loại thật là nông cạn, hệ thống không khỏi bênh vực ký chủ nhà mình, rõ ràng lúc trước một đám đều sợ cô muốn chết, hiện tại lại thay đổi.

Vậy còn mày? Mày có cảm thấy tao đẹp không? Lăng Dung ở trong lòng nói, khóe môi đột nhiên nhếch lên, đuôi mắt bén nhọn, hai mắt như mang theo ánh nhìn phong tình và hồn nhiên.

Kỳ thật.. Tôi cũng là một hệ thống nông cạn. Bị sắc đẹp của ký chủ nhà mình mê muội, đến cả điện tâm đồ cũng không muốn sửa, cứ phập phồng cao thấp như ngượng ngùng.

Hệ thống cảm thấy nó có khả năng sắp bị đuổi về nơi sản xuất rồi.