Quyển 1 - Chương 11

Chờ đến khi Lưu Thừa Nghĩa dưỡng thương tốt hơn, hai ngày sau mới chuẩn bị trở lại trường học, nhưng mà hắn ta vừa mới đến cửa trường học không bao lâu thì gặp một đám quen thuộc khiến tâm lý hắn ta chán ghét.

"Chu Khải Xa? Mày không ở trường của mày mà chạy đến địa bàn của tao làm gì?" Lưu Thừa Nghĩa và Chu Khải Xa cũng coi như là hai đại ca đối đầu, bát tự từ nhỏ đã không hợp, gặp mặt liền đánh, sau hai người lại vào trường học khác nhau, mỗi người xưng bá một phương, liều mạng nghĩ cách khiến đối phương không thoải mái.

Chu Khải Xa mặc áo khoác da, hai tay cắm túi quần mang theo ba tên đàn em phía sau, trên mặt mang theo khí thế khinh thường cười không chút để ý nói "Ôi, mày cuối cùng cũng xuất hiện rồi, tao đợi mày mấy ngày muốn coi thử xem mày bị người ta đánh thảm hại ra sao, sao rồi, cảm giác bị chính đàn em dưới trướng mình đánh bại như thế nào?"

Ngay sau đó Chu Khải Xa cảm thấy còn chưa đủ, lại kí©h thí©ɧ thêm một câu "Lưu Thừa Nghĩa mày cũng thật là thảm bại, có thể bị một tên đàn em đánh bại, còn ở nhà trốn lui trốn lủi không dám ra ngoài."

Mất tên đàn em đi theo phía sau Chu Khải Xa cũng rất phối hợp cười vang lên, từng đợt tiếng cười giống như con dao sắc bén chọc vào tim Lưu Thừa Nghĩa.

"Tụi mày đang nói bậy gì đó! Tao sao có thể bị một tên đàn em đánh bại!" Khuôn mặt Lưu Thừa Nghĩa đỏ lên, cái mỏ vịt chết dẫm vẫn còn cứng mà biện hộ, đồng thời trong lòng đã mắng mọi người hôm nay ở đây kể cả Lăng Dung một trận, việc này con mẹ nó rốt cuộc là ai truyền ra!

Chu Khải Xa hạ cho bậc thang, nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười gian xảo "Cả trường số 1 đều đồn chuyện của mày, hơn nữa tao đã đi hỏi thăm thì biết tên Lăng Dung kia là đàn em lúc trước của mày, người kia ở trong trường học rất tốt, mày lại nghỉ hai ngày."

Là đối thủ một mất một còn của Lưu Thừa Nghĩa, Chu Khải Xa ở trường số 1 đương nhiên cũng có tình báo để hỏi thăm nhất cử nhất động hắn ta, cho nên lúc này mới biết Lưu Thừa Nghĩa bị chính đàn em của mình đánh bại. Sau đó liền đừng chờ ở cửa trường cười nhạo một trận, có thể khiến Lưu Thừa Nghĩa không thoải mái chính là việc khiến hắn sảng khoái nhất.

"Ai? Là ai đi đồn bậy bạ?"

Vừa nghe Chu Khải Xa nói chuyện này đã truyền khắp trường, Lưu Thừa Nghĩa lập tức quay đầu lại trừng mắt với các đàn em nhà mình, ngại trường hợp hiện giờ không thích hợp, mấy tên đàn em chỉ có thể cúi đầu mà không nói lời nào.

"Được rồi, thấy mày bị bệnh nặng mới khỏi nên sẽ không gây phiền phức cho mày, chúng ta đi." Đạt được mục đích châm chọc Lưu Thừa Nghĩa, Chu Khải Xa tất nhiên không dây dưa nhiều, hắn không quên nơi này là cổng lớn của trường, nếu thật sự đánh nhau bị trường học bắt được thì không tốt.

Nói xong Chu Khải Xa cũng mặc kệ Lưu Thừa Nghĩa tức giận đến đỏ bừng mặt, vẫn duy trì tư thế hai tay cắm túi dắt theo mấy tên đàn em đi.

"Mày.." Sắc mặt sa sầm nhìn mấy người rời đi, giờ phút này nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì Chu Khải Xa đã chết trăm ngàn lần, Lưu Thừa Nghĩa nắm chặt bàn tay hiện rõ cả gân xanh, lửa giận so với lúc hắn ta bị Lăng Dung đánh còn lớn hơn.

"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào! Tại sao mọi người đều biết cả rồi!"

Chờ tới lúc không nhìn thấy bóng dáng đám người kia, Lưu Thừa Nghĩa cắn răng trừng mắt với đám đàn em, mấy người thi nhau cúi đầu ấp úng, không một người dám đứng ra đâm vào họng súng của hắn ta, cuối cùng một người không có địa vị nhất trong đó bị mọi người đẩy ra ngoài nhận lấy cơn giận của Lưu Thừa Nghĩa.

Tên đàn em bị đẩy ra làm tấm mộc giận mà không dám nói trừng mắt nhìn mắt đám anh em kia, đôi mắt đỏ nhìn Lưu Thừa Nghĩa, âm thanh nơm nớp lo sợ nói "Anh Nghĩa, là.. Là chị Nhu vì cái dây chuyền kia nên đi tìm Lăng Dung gây phiền phức, sau đó Lăng Dung.. Lăng Dung liền nói ra hết."

Trần Tuyết Nhu? Nghe được tên bạn gái của mình, sắc mặt Lưu Thừa Nghĩa càng kém hơn, nói cách khác nếu không phải do Trần Tuyết Nhu đi nhiều chuyện, thì sẽ không có người biết việc này.

Còn cái tên Lăng Dung kia..

Chuyện lớn liên quan đến mặt mũi, Lưu Thừa Nghĩa tức giận một phút cũng nhịn không được, lập tức đến lớp số 6 gọi Trần Tuyết Nhu ra.

"Anh đến rồi à? Vừa lúc, em có chuyện muốn nói với anh.." Trần Tuyết Nhu trong lòng do dự một giây sau lại lập tức kiên định, giống như là làm chuyện gì đó quan trọng.

Chỉ tiếc không đợi cô ta nói câu kế tiếp ra, Lưu Thừa Nghĩa đã thô lỗ đánh gãy câu nói của cô ta, sắc mặt không vui nói "Em lúc trước đi tìm Lăng Dung làm gì? Anh không phải đã nói về sau sẽ mua một cái vòng cổ tốt hơn cho em sao? Tại sao em còn đi tìm nó! Em có biết lần này em chọc phiền phức lớn cho anh hay không, hiện tại tất cả mọi người biết chuyện anh bại bởi Lăng Dung, đều đang chê cười anh!"

Càng nghĩ càng thấy tức giận, Lưu Thừa Nghĩa một quyền đánh vào bức tường bên cạnh, vừa lúc giơ bàn tay kia định xoa mặt Trần Tuyết Nhu, Trần Tuyết Nhu sợ tới mức theo bản năng nhắm mắt lại.

Phát hiện bàn tay không phải rơi xuống mặt của mình, Trần Tuyết Nhu nghĩ lại mà thấy sợ ngay lập tức nổi tính tình "Anh phát điên cái gì vậy, cũng không phải tôi khiến anh trốn trong nhà không dám ra ngoài gặp người khác, có bản lĩnh thì anh đánh thêm một trận với Lăng Dung đi."

Cô ta vốn không phải cô gái có tính tình ngoan ngoãn, gia cảnh giàu có khiến Trần Tuyết Nhu từ nhỏ đã bị nuông chiều, bởi vậy lúc này bị Lưu Thừa Nghĩa trách cứ, tính tình tiểu thư khiến cô ta không muốn chịu thua.

Nhưng hiện tại Lưu Thừa Nghĩa cũng đang nổi nóng, hơn nữa hắn ta theo chủ nghĩa đàn ông, lúc này bị bạn gái vứt mặt mũi càng không xuống được thang, nếu không phải còn nhớ rõ người trước mắt là nữ sinh, chỉ sợ giây tiếp theo nắm đấm của hắn ta đã trực tiếp đấm lên mặt cô ta.

"Chúng ta chia tay đi." Lưu Thừa Nghĩa lạnh mặt tuyên bố, lần này Trần Tuyết Nhu thật sự đã chạm đến điểm giới hạn của hắn ta, với lại hắn ta thấy cô ta là hoa khổi của trường nên mới theo đuổi, nên câu nói chia tay nói ra rất nhẹ nhàng.

Chia tay? Thấy mục đích dễ dàng đạt được như vậy khiến Trần Tuyết Nhu có chút kinh ngạc nhìn Lưu Thừa Nghĩa, thật ra cô ta vốn muốn chờ hắn ta đến trường học để nói về chuyện này, bởi vì cô ta đã tìm được người tình yêu đích thực, người có thể khiến cô ta như nai con chạy loạn, chỉ là không muốn để mình nhìn quá khốn nạn nên mới tính làm chút hình thức để đưa ra lời chia tay.

Không nghĩ tới tự bản thân Lưu Thừa Nghĩa chủ động nói ra?

Trần Tuyết Nhu bình tĩnh một chút, nếu như là do Lưu Thừa Nghĩa đưa ra lời chia tay, vậy cô ta cũng không cần lo lắng phải dây dưa tiếp, chỉ là kiêu ngạo trong lòng khiến cô ta không chấp nhận được việc bản thân bị bên kia chia tay.

"Chia tay thì chia tay, chẳng qua Lưu Thừa Nghĩa anh nhớ cho kỹ, là Trần Tuyết Nhu tôi chủ động chia tay, về sau anh tốt nhất đừng đến dây dưa với tôi." Bỏ những lời này xuống, Trần Tuyết Nhu làm bộ nổi giận đùng đùng hất đuôi ngựa quay đầu đi.

Sắc mặt Lưu Thừa Nghĩa sa sầm, tâm tình rất không tốt, nghĩ đến tên đầu sỏ gây tội làm hại hắn ta mất hết mặt mũi kia, hắn ta liền đi đến lớp số 8, tuy rằng cảnh tượng thua Lăng Dung lúc trước còn rõ ràng, nhưng trong lòng hắn ta không nuốt trôi được chuyện này.

Nhưng mới vừa đi đến cửa lớp số 8, Lưu Thừa Nghĩa liền đυ.ng phải một người, vừa định tức giận thì nhìn thấy khuôn mặt người đối diện, lập tức sững sờ ngay tại chỗ, mùi thuốc súng đầy trời nháy mắt biến mất không còn, hắn ta khó tin cảm nhận trái tim của bản thân đang đập loạn nhịp, tầm mắt đặt ở trên người nọ không dời đi chút xíu nào.

Hắn ta chỉ mới không tới trường hai ngày, lớp số 8 từ khi nào chuyển tới một người đẹp đến như vậy?