Quyển 2 - Chương 43

Thái Tử nhỏ? Cố Ninh Diễm thất thần một lúc mới biết đây danh xưng của Lăng Dung, Hồ Việt đã thân với Lăng Dung tới mức gọi cả tên nick name rồi à?

Hồ Việt cũng không giải thích gì nhiều, chỉ dùng ánh mắt ý bảo đối phương: “Không vào à?”

Một người tới đưa cơm là đủ rồi, Cố Ninh Diễm cảm thấy mình xen vào việc người khác nên chuẩn bị rời đi tránh cho xấu hổ, ai ngờ Lăng Dung bên trong nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô đi ra thì gặp hai người.

“Ăn cơm đi Thái Tử nhỏ, không thể vì tập luyện mà quên ăn cơm được.” tính cách Hồ Việt trước giờ luôn cởi mở phóng khoáng, thích ai thì thân thiết với người đó, chứ không phải vì biết thân phận của Lăng Dung mà cố ý tỏ ra gần gũi.

Nhìn thấy tay Cố Ninh Diễm cũng xách theo đồ ăn, Lăng Dung hiếu kỳ nói: “Đây cũng là cho tôi à?”

Cố Ninh Diễm chỉ có thể nhỏ nhẹ mà “Ừ” một tiếng, nhưng nếu cẩn thận quan sát, là có thể thấy người đàn ông vì ngượng ngùng mà hơi ửng đỏ.

“Vậy cảm ơn các anh nhiều, tôi sẽ không khách khí mà nhận lấy hết đấy.” Chỉ lấy của một người thì sẽ làm mất lòng người còn lại, Lăng Dung dứt khoát cầm lấy hộp cơm của hai người.

Cũng may hai người đều biết phải quản lý dáng người, cho nên không mang quá nhiều đồ ăn cho Lăng Dung, cô cứ gắp bên này một miếng bên kia một miếng, không lãng phí một miếng nào mà ăn hết.

“Đúng rồi, sao anh lại kêu tôi là Thái Tử nhỏ vậy?” Lăng Dung một bên phồng quai hàm, một bên thắc mắc hỏi về danh xưng hồi nãy với Hồ Việt.

Chẳng lẽ đã biết cô là người nhà họ Lăng rồi sao?

Mà Lăng Dung cũng không thèm để ý, nhà họ Lăng tuyên bố với bên ngoài là có hai vị thiếu gia, bởi vì lúc nguyên chủ mới sinh ra được đại sư chùa Tuệ Giác tính một quẻ, kết quả đại sư nói mệnh của nguyên chủ có kiếp nạn, chỉ có nuôi thành con trai bổ sung thêm dương khí mới có thể tránh được một kiếp, vợ chồng nhà họ Lăng thật sự tin nên nuôi con gái thành con trai hơn hai mươi năm.

Hồ Việt đánh giá người từ trên xuống dưới, tầm mắt cuối cùng dừng trên gương mặt cô, anh ta cười nói: “Nếu cậu trang điểm thay đồ, chẳng phải như một Hoàng tử nhỏ sao? Nước ngoài gọi là hoàng tử, Trung Quốc đương nhiên là Thái Tử nhỏ rồi.”

Lăng Dung chắc không nghĩ đến, Hồ Việt chỉ thuận miệng nói ra thôi cái danh xưng ấy sẽ đi theo cô suốt toàn bộ chương trình.

Hồ Việt vốn muốn chờ Lăng Dung ăn xong rồi đi, nhưng bị Tề Hạo Nhiên cùng nhóm tình cờ đi ngang qua bắt đi tập luyện, Tề Hạo Nhiên dịu dàng lo lắng nói: “A Việt, đừng nghiêm túc quá.”

Với sức hút lưu lượng hiện nay, bọn họ cũng biết các fan thích nhất kiểu gì, bởi vậy họ không từ chối việc công ty xây dựng cp cho họ, chỉ sợ nhất là từ diễn thành thật.

Tề Hạo Nhiên cảm thấy Hồ Việt quan tâm quá nhiều tới Lăng Dung.

Người đàn ông với đuôi mắt hẹp dài, khuôn mặt đẹp trai không chút để ý, khiến người ta không biết là thật lòng bay giả dối: “Tớ không phải đang nghe theo công ty, chiếu cố Thái Tử nhỏ của chúng ta nhiều hơn đấy sao?”

Qua một lúc lâu, Tề Hạo Nhiên cho rằng anh ta không còn chuyện gì để nói nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài vang lên bên tai.

“Hơn nữa em trai đẹp đến vậy, có ai mà không thích được chứ?”

Phòng tập luyện của lớp F chỉ còn lại có Lăng Dung và Cố Ninh Diễm, hai người cứ im lặng nên bầu không khí có chút kỳ lạ, Lăng Dung nhìn hộp cơm trong tay rồi nói: “Anh có ăn chưa, hay là ăn chung với tôi đi?”

Nói rồi cô đã cầm chiếc đũa gắp một miếng thịt, đưa đến bên miệng người đàn ông.

“Tôi vừa mới ăn rồi, cậu cứ ăn đi.” Cố Ninh Diễm sau khi trả lời thì cảm thấy giọng điệu mình có chút lạnh lùng, vì thế bổ sung nói: “Cậu gầy quá, nên ăn nhiều hơn một chút.”

Vừa nói đến gầy, Cố Ninh Diễm liền nhớ tới việc buổi sáng anh ôm lấy cái eo thon, nhưng nghĩ lại anh cứ nhớ tới việc ôm eo một chàng trai thì hình như không đúng lắm, vành tai của thanh niên anh tuấn ngay lập tức đỏ ửng, đối lập với làn da trắng sáng xung quanh.

“Anh không đi tập luyện à? Sắp tới ngày biểu diễn rồi á.” Lăng Dung vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa hỏi, quai hàm phình to như một con sóc đang ôm hạt thông không buông tay, nhìn rất chi là đáng yêu.

Không ai có thể ngăn cản sự đáng yêu của cô được.

“Đợi lát nữa tôi mới đi, vừa ăn xong sợ sẽ bị đau bao tử mất.” Cố Ninh Diễm mặt không đổi sắc nói, giây tiếp theo thấy khóe miệng Lăng Dung dính nước sốt, còn chưa kịp nghĩ gì đã theo bản năng lấy giấy lau nước sốt cho cô.

Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng, Cố Ninh Diễm sau khi làm xong thì sửng sốt, nhưng ngay trước mặt camera, anh chỉ có thể im lặng thu tay về, làm bộ hết sức bình thường mà thôi.

“Ui, cám ơn nhé.” Lăng Dung cũng quen hành động thân mật của người đàn ông ở thế giới trước rồi, bởi vậy không có để ý nhiều.

Chờ Lăng Dung ăn xong, Cố Ninh Diễm nhanh chóng dọn dẹp, không cho Lăng Dung động tay, cũng mang hết rác ra bên ngoài.

“Tôi đi tập luyện trước, cậu mới vừa ăn xong nên nghỉ ngơi trước đi, đừng thức muộn quá đấy!” Cố Ninh Diễm nói xong còn chưa kịp đợi cô đáp lại đã chạy trối chết khỏi phòng tập luyện lớp F.

Vào đây rồi, nếu muốn đạt được thành tích thì không thể không thức đêm, vĩnh viễn cũng không thể.

Nhìn lên tường thấy đồng hồ chỉ hai giờ sáng, Lăng Dung đã quen được hết các động tác rồi, nghe nhạc cũng có thể nhảy được toàn bộ vũ đạo.

Cô đang tính tập lại động tác thêm một lần nữa, thì thấy cửa phòng học bị mở ra, cố vấn vũ đạo Dương Chấn Vũ từ bên ngoài đi vào.

“Đã trễ vậy rồi mà cậu còn ở lại tập luyện à?” Dương Chấn Vũ nhìn nguyên phòng tập chỉ có một mình Lăng Dung thì rất kinh ngạc, nếu anh ta ở lớp A hay B nhìn thấy cảnh này thì rất bình thường, nhưng đây là lớp F, nói không ngoài ý muốn là giả.