Quyển 2 - Chương 44

Người bốc trúng số 1 là Hoắc Hi của công ty giải trí Thiên Hành, cậu ta là kiểu người trầm mặc ít nói như Cố Ninh Diễm vậy, Hoắc Hi khá sửng sốt vì không nghĩ rằng mình chơi đầu tiên.

“Hoắc Hi, cậu tới quay đi kìa.”

“À, được rồi.” Hoắc Hi hình như còn chưa hết kinh ngạc, cậu ta nhẹ nhàng đẩy kim đồng hồ, vài giây sau, kim đồng hồ chỉ tới Hồ Việt đang lười biếng nằm dài trên bàn.

“Chưa gì đã đến tôi rồi? Thật may mắn ghê á trời.” Hồ Việt lười biếng ngồi dậy.

Thật ra thì thực tập sinh không thể tự chọn nói thật hay mạo hiểm, nhân viên sẽ đến và đưa ra hai tấm card để Hồ Việt lựa chọn.

Hồ Việt chọn tấm card bên trái, mở ra vừa thấy nó viết hai chữ ‘nói thật’.

“Không phải thử thách à.” Kiều Lâm có chút thất vọng, nhưng lại nhanh chóng thúc giục Hoắc Hi nói, “Hỏi mau đi hỏi mau đi, hỏi câu nào thật gắt ấy.”

Việc này hơi khó khăn cho người ít nói chuyện như Hoắc Hi, hai người họ vốn không thân, nên lúc này cậu không biết nên hỏi gì.

Huống chi họ vẫn đang quay chương trình, lúc nào cũng cần cẩn thận chú ý, chỉ cần mắc lỗi chút thôi sẽ khiến người xem có cái nhìn không tốt.

“Không có gì đâu, cậu cứ hỏi đại đi.” Hồ Việt thì thấy không sao cả.

Hoắc Hi suy nghĩ một hồi, mới lắp bắp hỏi: “Trong đây cậu thích nhất là thực tập sinh nào?”

“Trời ạ, sao lại hỏi cái câu này, không có một chút kí©h thí©ɧ nào cả.” Các thực tập sinh nghe câu hỏi xong thì đồng loạt thở dài, câu hỏi này họ không cần đoán cũng biết đáp án, nhất định là ở trong nhóm bạn của cậu ta rồi, không phải Cao Cảnh Hành thì cũng là Tề Hạo Nhiên thôi.

Nhưng mà Hồ Việt lại không chút do dự đáp: “Đương nhiên là Thái Tử nhỏ rồi.”

“Hả?” Một số người không biết Thái Tử nhỏ là ai nên rất sửng sốt.

Hồ Việt vừa lúc ngồi ngay kế bên Lăng Dung, bàn tay rất tự nhiên ôm lấy bả vai của cô: “Chẳng lẽ Lăng Dung không giống như một Thái Tử nhỏ à?”

Cả đám cho rằng đáp án sẽ là Cao Cảnh Hành nên cảm thấy rất thú vị, bọn họ sôi nổi cười trêu danh hiệu mới của Lăng Dung, cũng có người trêu đùa Cao Cảnh Hành: “Đại ca bị vứt bỏ rồi kìa, đại ca nhớ kỹ chú rồi đó.”

Khả năng ứng phó của Cao Cảnh Hành khá tốt, cậu phối hợp với mọi người liếc mắt nguy hiểm về phía Hồ Việt, bên trong có ý “trở về tính sổ”.

Kết thúc vòng thứ nhất, lần này đến lượt Hồ Việt quay kim đồng hồ, cứ vậy qua mấy vòng cũng đến lượt Kiều Lâm thích náo nhiệt quay kim đồng hồ.

Toàn bộ bàn tròn chỉ còn Cố Ninh Diễm và Lăng Dung chưa bị điểm danh, khi thấy kim đồng hồ sắp dừng lại, Kiều Lâm cầu nguyện kim đồng hồ sẽ dính một trong hai người.

“Cố Ninh Diễm, Lăng Dung……” Kiều Lâm miệng lẩm bẩm niệm chú, cuối cùng nữ thần may mắn cũng thỏa mãn nguyện vọng của cậu, kim đồng hồ dừng lại ngay trước mặt Cố Ninh Diễm.

“Há há! Thử thách! Thử thách đi!” Những người khác thấy vậy thì sốt ruột không chịu được.

Cố Ninh Diễm nhìn hai tấm card trong tay nhân viên công tác, suy nghĩ một lúc thì chọn cái ở gần hướng của Lăng Dung.

Là thử thách.

“Ye! Quá tuyệt vời!” Kiều Lâm sung sướиɠ xoa tay, mắt cậu linh động quét một vòng mọi người ở đây một cái rồi nói, “Bế Lăng Dung bằng tư thế ôm công chúa trong vòng ba giây, được ha? Anh làm được chứ Ninh Diễm? Nếu không được thì sẽ phải bị phạt.”

Thử thách này khiến cho mọi người nhốn nháo ồn ào, thử thách như vậy mới gọi là thú vị chứ.

Kiều Lâm chọn Lăng Dung không phải do có ác ý gì, cậu đã suy nghĩ thật kỹ rồi, trong tất cả mọi người thì Lăng Dung là người có hình thể nhỏ nhất, chiều cao cũng thấp nhất, như vậy nên cân nặng hẳn là nhẹ nhất, cho nên để Cố Ninh Diễm ôm ba giây sẽ không quá khó khăn.

Cố Ninh Diễm theo bản năng nhìn về phía Lăng Dung, anh biết đây là đang tạo sự hấp dẫn cho chương trình, nếu anh trực tiếp chọn trừng phạt, vậy thì trò chơi này sẽ không còn thú vị nữa, hơn nữa lúc hậu kỳ có thể sẽ cắt hết đoạn của anh đi, nhưng nếu Lăng Dung không muốn thì anh sẽ không ép buộc.

Lăng Dung thì cởi mở hơn, cô không nói gì đã đi đến bên cạnh Cố Ninh Diễm rồi, cô nhướng mày nở nụ cười nói: “Tôi có hơi nặng chút, anh đừng có để tôi ngã đấy.”

Người trong cuộc cũng đã đồng ý, Cố Ninh Diễm không còn băn khoăn nữa, ngay lúc mọi người đang ồn ào, chàng trai cẩn thận ôm lấy bả vai của người thanh niên, một tay khác từ phía sau nâng một chân Lăng Dung lên, thấy không có vấn đề gì thì Cố Ninh Diễm nhẹ giọng nói bên tai Lăng Dung: “Cậu nâng chân còn lại lên đi.”

Lăng Dung tất nhiên là tin tưởng anh không chút do dự, cô nâng chân trái lên, đồng thời để giữ thăng bằng thân thể, đôi tay cô cũng theo bản năng ôm lấy cổ người đàn ông.

Cố Ninh Diễm đã hoàn toàn ôm cả người lên.

Cố Ninh Diễm cảm thấy sức nặng trên tay không có bao nhiêu, anh thầm mắng cô là kẻ lừa đảo, rõ ràng gầy như vậy mà lại nói mình nặng.