Thế giới 1 - Chương 1: Nguyên Thành Thuyết

Ai cũng biết Nguyên Thành Thuyết là ai.

Trên thế giới này, Nguyên Thành Thuyết giống như một truyền thuyết vậy.

Năm anh 20 tuổi debut giới giải trí, nhận vai chính trên màn ảnh lớn*, mặc dù trong những người đồng trang lứa thì như vậy đã được coi là muộn rồi. Nhưng chỉ vỏn vẹn một năm sau khi trình làng, anh ẵm giải thưởng Ảnh Đế Kim Hoa trong tay. Ba năm, ẵm giải Ảnh Đế Tạt Nhật. Sáu năm, ẵm giải Ảnh Đế Tiên Phong, đăng quang giải thưởng Thành Tựu Trọn đời của Diễn Đàn Điện Ảnh Thế Giới được tổ chức thường niên.

*Phim điện ảnh

26 tuổi, công thành danh toại.

27 tuổi, sau khi biến mất một năm thì tuyên bố giải nghệ, quyết tuyệt quay lưng đi, từ đó về sau không còn xuất đầu lộ diện nữa.

Năm 29 tuổi được đạo diễn Gavin Gaias của Sunset Country, người vừa đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất, mời anh tham gia vào bộ phim mới nhất của mình. Cuối cùng cũng thuyết phục được Nguyên Thành Thuyết nhận vai nam chính. Hai năm đã trôi qua, cuối cùng thì Nguyên Thành Thuyết cũng chịu tái xuất màn ảnh lớn.

Gần như toàn bộ truyền thông của giới giải trí đều phát điên. Sau khi nghe được một tên phóng viên nhỏ nằm vùng ở sân bay bảo là nhìn thấy Nguyên Thành Thuyết thì tất cả phóng viên từ các tòa soạn đều chen chúc nhau đi đến, chắn đường chắn lối đến mức cửa ra của sân bay đông nghẹt người, không thể di chuyển được.

Nguyên Thành Thuyết đeo kính râm, so với lần xuất hiện trước truyền thông năm 26 tuổi thì anh gần như không có bất kỳ sự biến hóa nào, ngoại trừ thân hình có hơi gầy gò một chút.

Nguyên Thành Thuyết mặc toàn thân đen như lúc trước, gương mặt không chút biểu tình nào, bên người cũng không có bảo tiêu đi cùng, cũng không có quản lý hay ekip đi theo. Anh tùy ý cho các phóng viên chụp ảnh mình, với địa vị của anh thì các phóng viên không dám làm ra bất kỳ hành động xô đẩy gì với anh, nhưng tất cả bọn họ vẫn hô khàn cả giọng, hỏi vấn đề của mình.

“Anh Nguyên, vì sao hai năm trước anh lựa chọn giải nghệ?”

“Anh Nguyên, vì sao bây giờ anh lại lựa chọn comeback?”

“Anh Nguyên, trong hai năm mất tích thì anh đã làm gì?”

Nguyên Thành Thuyết không trả lời bất kỳ vấn đề nào của phóng viên, anh cứ đứng ở đó, mặc kệ đám phóng viên giằng co với nhau.

Rốt cục cũng có một phóng viên hỏi một câu hỏi hơi thực thế một chút: “Anh Nguyên, anh đến Sunset Country là vì phim mới của đạo diện Gaias sao?”

Nguyên Thành Thuyết nhìn người vừa hỏi, đột nhiên gở kính mắt xuống, tất cả mọi người ở hiện trường đều hít mạnh một hơi.

Cái kính râm bản to đã che kín gần như toàn bộ gương mặt của Nguyên Thành Thuyết, lần này anh lấy nó xuống, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy được đôi mắt của Nguyên Thành Thuyết.

Đã từng có người nói, đôi mắt của Nguyên Thành Thuyết là do thượng đế dùng hai tay của mình nặn ra. Đôi mắt của anh có tròng mắt đen nhánh xiêu hồn lạc phách, là nguyên nhân quan trọng khiến độ nổi tiếng của anh có thể trong thời gian ngắn nhất vang danh khắp chốn.

Nhưng bây giờ, đôi mắt của anh có chút thay đổi.

Hoặc nói đúng hơn là ánh mắt của anh.

Cảm giác này rất khó để nói rõ, chẳng qua là cảm thấy đôi mắt kia đã mất đi sự linh động và tràn trề sức sống vốn có, trở nên u ám và đờ đẫn.

Gần như trong nháy mắt, lập tức có một phóng viên kinh hô: “Đôi mắt của anh làm sao thế này?”

Nguyên Thành Thuyết cười hờ hững, anh nói: “Hiện tại các người đã biết lý do vì sao tôi giải nghệ rồi chứ?”

Âm thanh của anh vừa trầm vừa khàn, lúc lời nói thốt ra khỏi miệng lập tức khiến cho tất cả phóng viên đều run rẩy.

Tất cả mọi người xung quanh vừa đồng tình lại vừa tiếc hận nhìn đôi mắt của anh, nhưng cũng có phóng viên nhạy bén ý thức được cơ hội kiếm tiền trong đó, cho nên vô thức giơ cao máy ảnh trong tay muốn chụp hình anh, nhưng Nguyên Thành Thuyết đeo kính râm lên sớm hơn một bước.

Anh nói: “Đừng có chắn đường nữa, tôi sẽ không trả lời bất kỳ vấn đề nào.”

Nói xong, tất cả phóng viên bốn mắt nhìn nhau, sau đó bất đắc dĩ nhượng bộ. Bọn họ biết, cho tới tận bây giờ, Nguyên Thành Thuyết luôn là người nói một không nói hai.

Nguyên Thành Thuyết kéo vali của mình, đi ra ngoài sân bay, sau đó leo lên một chiếc xe taxi, rồi rời đi mất.

Một giờ sau, anh đã đến nơi cần đến.

Anh đưa hành lý của mình cho người quản gia tiếp đón mình, sau đó hỏi: “Gaias tới rồi sao?”

“Vâng thưa ngài. Ngài Gaias đã đợi ngài ở bên trong.”

“Ừ.” Nguyên Thành Thuyết trả lời. Bước chân của anh cũng càng thêm gấp gáp hơn một chút.

Quản gia nhìn bóng lưng của Nguyên Thành Thuyết, bất đắc dĩ thở dài.

Quản gia phu nhân hỗ trợ quản gia xách hành lý nói: “Ngài Nguyên vẫn không có cách nào quên được người kia, trong hai năm này vẫn luôn tìm kiếm người kia. Khó trách ngài Gaias vừa nói rằng ngài ấy có manh mối liên quan đến người kia thì ngài Nguyên đã đồng ý comeback.”

Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu.

Từ sau khi cha mẹ của ngài Nguyên qua đời thì không còn ai có thể quản thúc được ngài nữa, mà người duy nhất có khả năng này cũng đã biến mất vào hai năm trước rồi.

Gaias Garvin ngồi trong thư phòng, hắn ta đã là một ông già hơn năm mươi tuổi rồi. Dáng người mập mạp, nhìn qua thì cực kỳ hòa ái. Hắn ta đang dùng cà phê và bánh gato, cực kỳ hài lòng thỏa ký.

Nguyên Thành Thuyết đi vào, sau đó nói: “Chung ta đi thẳng vào vấn đề chính đi. Hắn ở đâu?”

Gaias nhẹ khoát tay, nói: “Đừng gấp gáp. Cậu không nghi ngờ vì sao tối lại có tin tức của Joe hay sao?”

“Vì sao?”

“Joe đã nói với tôi, lần cuối cùng hai người gặp mặt là tại căn phòng trong ngôi nhà này. Sau đó cậu rời khỏi đây, tham gia tiệc mừng, còn Joe thì đi ra ngoài mua một ít đồ dùng hằng ngày. Hai người các cậu muốn sống chung với nhau.

“Đúng vậy.” Nguyên Thành Thuyết gật đầu. Anh siết chặt nắm đấm, nhưng không nói gì cả.

Gaias nói tiếp: “Trên đường Joe đi mua đồ dùng hằng ngày, cậu ấy đã xảy ra tai nạn giao thông…”

Thân thể của Nguyên Thanh Thuyết đột nhiên run rẩy. Anh gần như dốc hết sức lực toàn thân mới có thể bình tĩnh lại được, hai mắt nhìn chằm chằm Gaias, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy áp bách.

“Đừng lo lắng.” Gaias nói. “Nếu như có gì xảy ra thì tôi sẽ không đến đây.”

“… Tiếp đi.”

“Joe hôn mê trong vụ tai nạn, vì vậy cậu ấy không thể ngay lập tức liên lạc cho cậu được. Mà người gây tai nạn thì đã bỏ trốn khỏi hiện trường rồi, tôi đúng lúc đi ngang qua, cho nên đã đưa Joe vào bệnh viện. Loe không có gì đáng lo ngại, chỉ là não có chút chấn động nhỏ. Nhưng lúc chụp CT não thì bác sĩ lại phát hiện cậu ấy bị u não.”

Nguyên Thành Thuyết kiềm chế ánh mắt nham hiểm của mình nhìn chằm chằm Gaias. “… Cho nên?”

Gaias thở dài: “Joe vẫn luôn không cho tôi tìm cậu, nhưng tôi lại cảm thấy cứ như vậy mãi thì không được. Hôm nay cậu ấy đã làm cuộc phẫu thuật cuối cùng, tôi cảm thấy…”

“Câm miệng!”

Nguyên Thành Thuyết đột ngột đứng dậy, nhìn dáng vẻ của anh giống như muốn ném vỡ tất cả đồ đạc xung quanh vậy. Phẫn nộ cùng với cảm xúc đắng chát tích tụ trong lòng của anh, qua một lúc lâu, hô hấp của anh mới trở lại trạng thái bình tĩnh từ trạng thái hổn hển.

Anh nói: “Dẫn tôi đi gặp anh ấy.”

Gaias nói: “Cậu không gặp được cậu ấy đâu. Ngay bây giờ, Joe đã ở trong phòng phẫu thuật.”

“Dẫn tôi đi gặp anh ấy.” Ánh mắt của Nguyên Thành Thuyết lạnh như băng, gần như có thể đông lại. Anh có thể nghe thấy từ tận đáy lòng của anh đang phát ra từng cơn rêи ɾỉ thống khổ, anh không biết bản thân vì sao lại muốn đi gặp người trong phòng giải phẫu kia, cũng không biết người kia vì cái gì lại một mực giấu diếm anh tận hia năm trời. Nhưng bây giờ anh chỉ muốn…

Anh chỉ muốn gặp hắn mà thôi.

Lúc đi ra khỏi thư phòng, Nguyên Thành Thuyết đột nhiên hỏi: “Xác suất phẫu thuật thành công là bao nhiêu?”

“Bác sĩ nói, không quá ba mươi phần trăm.” Gaias cực kỳ bình tĩnh, ôn hòa nói ra lời nói tàn nhẫn này.

Nguyên Thành Thuyết gật nhẹ đầu, trên mặt không có chút rung động nào.

Bệnh viện mà họ đến là một bệnh viện tư nhân, hiển nhiên là có chế độ bảo mật danh tính cực kỳ đỉnh của chóp, nếu không thì Nguyên Thành Thuyết không có khả năng lâu như vậy cũng không tra ra được tung tích của Chúc Phương Giác.

Ánh mắt của Nguyên Thành Thuyết lạnh đi vài phần. Anh nhếch môi, đi theo Gaias vào phòng chờ bên ngoài phòng giải phẫu.

“Phẫu thuật còn bao lâu nữa?”

“Một tiếng nữa.” Y tá dẫn đường dịu dàng nói.

Nguyên Thành thuyết đứng ngồi không yên, chỉ có thể dùng tay chống lên cửa sổ, nhìn bãi cỏ xanh mướt mắt phía sau bệnh viện. Anh cảm thấy hô hấp của mình có hơi khó khăn, ngọn đèn lóe sáng trên cửa phòng giải phẫu quả thật rất giống một tín hiệu kỳ quái, khiến cho quá trình chờ đợi của anh càng thêm lo lắng.

Lúc nào… Tinh thần của anh mệt mỏi, tự hỏi chính mình. Lúc nào thì sự chờ đợi này mới có thể kết thúc?

Ngay thời điểm anh đang trầm mặc, Gaias đột nhiên hỏi: “Cậu đã xem kịch bản là tôi đã đưa cho cậu trước đó chưa?”

“Vẫn chưa.” Âm thanh của Nguyên Thành Thuyết cực nhỏ.

Gaias gật đầu, sau đó nói: “Cậu không muốn biết kịch bản này từ đâu chui ra ra hay sao?”

“… Là anh ấy viết sao?” Nguyên Thành Thuyết lắp bắp nói.

Một ngày này, lượng thông tin mà anh phải tiếp nhận gần như đã vượt qua khả năng mà anh có thể tiếp nhận được.

Anh nói: “Anh ấy… bắt đầu viết kịch bản vào lúc nào?”

“Lúc hóa trị rất nhàm chán.” Hắn ta nói. “Cho nên đã viết vài thứ.”

Lúc Nguyên Thành Thuyết nghe được hai chữ hóa trị thì toàn thân run rẩy. Anh tự nhủ nói: “Anh ấy đau không?”

Đến tận giờ phút này, trong lòng của anh không sinh ra một bất kỳ ý tứ trách móc nào. Anh oán hận chính mình vì sao lại mềm yếu như thế này trước mặt Chúc Phương Giác, nhưng từ đầu đến cuối lại luôn chìm trong cảm giác nơm nớp lo sợ.

Dành thời gian hai năm để tìm kiếm hắn, vào lúc anh biết được Gaias biết được tung tích của Chúc Phương Giác, thì cảm giác lúc đó không thể nghi ngờ được là hưng phấn. Nhưng cảm giác hưng phấn đó lại biến thành cực kỳ sợ hãi và lo lắng khi biết được tình trạng hiện tại của Chúc Phương Giác.

Thậm chí là không dám tin.

Nguyên Thành Thuyết không thể tin được, người yêu mà anh tìm kiếm hai năm lại chịu đủ mọi thống khổ dưới mí mắt của mình.

Gaias đúng lúc nói: “Kịch bản này, vào lúc nó vừa được viết ra thì tôi đã cảm thấy nó cực kỳ xuất sắc rồi. Tôi không biết trước kia Joe làm nghề gì, nhưng tôi cảm thấy, nếu như cậu ấy có thể sống sót…” Gaias dừng lại một chút, giống như cảm thấy nói vậy không được tốt lắm, nhưng trong thoáng chốc dừng lại này của hắn ta lại khiến cho bầu không khí trở nên lúng túng. Cho nên hắn ta dứt khoát ngậm miệng, không nói nữa.

Nguyên Thành Thuyết nở nụ cười tự giễu. Anh vuốt tóc, để lộ ra gương mặt tái nhợt tràn đầy mệt mỏi của mình, sau đó từ tốn nói: “Tên đầy đủ của anh ấy là Chúc Phương Giác, tôi quen anh ấy vào lúc học đại học. Chúng tôi là bạn cùng lớp.”

Gaias lờ mờ chú ý tới cách thức miêu tả của Nguyên Thành Thuyết có hơi kỳ quái. Vì sao câu trước thì nhấn mạnh cả hai quen nhau thời đại học, câu sau thì lại nói cả hai là bạn cùng lớp? Nhưng Nguyên Thành Thuyết đã nói tiếp câu chuyện, cho nên cảm giác kỳ quái ấy chỉ chợt lóe lên trong lòng của hắn ta mà thôi.

“Lúc tôi hai mươi tuổi thì quen biết anh ấy. Lúc đó cha mẹ của tôi mới qua đời, chú cũng biết tôi sinh ra trong một gia đình nghệ thuật, khi đó tôi chỉ mới trưởng thành, không ai quản thúc tôi, khiến cho tôi sống rất buông thả rất tùy tiện. A Giác lại là người ít nói nhất trong lớp, anh ấy đã cứu tôi một mạng. Sau đó thì tôi bắt đầu bảo vệ anh ấy. Anh ấy lôi tôi trở về con đường đúng đắn, khiến cho tôi trở thành một diễn viên chân chính như bây giờ, nói cho tôi biết phải sống như thế nào, giúp tôi vượt qua khoảng thời gian dài đằng đẵng thoát khỏi cái bóng của nhân vật…”

Gaias chú ý giọng nói của Nguyên Thành Thuyết run rẩy. Người yêu ở trong phòng phẫu thuật sống chết không rõ, bản thân lại cố chấp từ bỏ sự nghiệp đang ở đỉnh cao của mình, dành ra hai năm chờ đợi và tìm kiếm người mình yêu… Tất cả những cảm xúc tiêu cực ấy gần như muốn đè nát anh ở dưới chân.

Nguyên Thành Thuyết yên lặng rất lâu. Anh giống như đang kiềm chế tình cảm của bản thân lại, liều mạng khiến cho giọng điệu của mình ổn định. Nhưng cuối cùng thì anh vẫn quay lưng đi, âm thanh vừa yếu ớt vừa run rẩy: “Thật xin lỗi, tôi thất lễ rồi…”

“Không, không sao cả.” Gaias quan tâm tha lỗi cho anh. Hắn ta nói: “Không bằng cậu ngồi xuống ghế đi. Cuộc phẫu thuật còn một khoảng thời gian nữa mới kết thúc.”