Thế giới 1 - Chương 2: Thứ Trong Đũng Quần

Chúc Phương Giác cho rằng bản thân là một người đàn ông có trị số may mắn đủ để bao toàn rạp*.

*ý chỉ cực kỳ may mắn.

Sau khi hắn chết đi gặp được một hệ thống, đi qua ngàn cái thế giới đủ loại màu sắc khác nhau. Mỗi một thế giới thì hắn đều sẽ có một người yêu chỉ thuộc về riêng một mình hắn, cuối cùng còn có cơ hội sống lại trong thế giới ban đầu của mình.

Hắn luôn cảm thấy bản thân là con cưng của ông trời.

Mặc dù hắn đã nghĩ rằng cuộc sống chết tiết này của mình sắp kết thúc.

Cuộc sống miên man bất tận khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi. Hắn ỉu xìu đi ra khỏi thế giới cuối cùng, nộp hết tất cả điểm tích lũy lên trên, chờ đợi khoảnh khắc sống lại.

Sau đó, hệ thống nhắc nhở hắn: [Kiểm tra ra được ký chủ đã kích hoạt kịch bản trứng màu đã bị ẩn đi, phải chăng đã mở ra?]

Hắn nghĩ bản thân cũng không thiếu thốn thời gian, cho nên có chút tò mò hỏi: “Kịch bản trứng màu gì vậy?”

Hệ thống nói: [Sau khi kiểm tra ra được thì phát hiện ký chủ vẫn chưa hoàn thành mục tiêu ‘mất trinh’ trong tất cả các thế giới, cho nên hệ thống đã cực kỳ có tâm mở trứng màu cho ký chủ.]

Chúc Phương Giác cảm thấy cực kỳ… ngại ngùng.

Trước kia, hắn cày nhiệm vụ cày đến điên rồi, cho nên đối với ba cái chuyện làʍ t̠ìиɦ cᏂị©Ꮒ choạc này quả thật không có tí hứng thú nào. Hơn nữa khi đó hắn vẫn thẳng như thước kẻ, mặc dù đã hoàn thành công lược một cách xuất sắc, nhưng đối với những chuyện thật sự buông thả như thế này, hắn vẫn có chút không dám.

Về sau, khi cong veo như thước dẻo rồi, hoàn toàn không có cảm giác mâu thuẫn đối với việc lăn giường cùng đàn ông thì cái thế giới kia của hắn cực kỳ nguy hiểm, khiến hắn bận đến mức chân không chạm đất, chỉ đành phải đi con đường Plato mà thôi.

Hơn nữa càng về sau thì hắn lại càng cảm thấy thế giới đó cực kỳ không thú vị chút nào, hoàn toàn không thể hứng thú với rất nhiều chuyện, đến mức phải đợi hệ thống nhắc nhở thì hắn mới phát hiện thì ra mình vẫn còn là trai tân nha!

Cảm giác cực kỳ ngại ngùng.

Nhưng mà cho dù bản thân có ngại ngùng đến mức nào đi nữa thì tâm tình của Chúc Phương Giác cũng không chập chờn quá lớn. Bản thân hắn cảm thấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao nói ‘được’. Sau đó, hắn lại rơi vào vòng xoáy quen thuộc.

Lúc Chúc Phương Giác tỉnh lại một lần nữa thì hắn đang ở trong phòng bệnh.

Hệ thống đã gửi cho hắn quỹ đạo phát triển của thế giới này sau khi hắn rời đi.

Những thứ đang ồ ạt tiến vào trong đại não của hắn đối với Chúc Phương Giác mà nói thì không đáng nhắc tới. Hắn vừa tiếp nhận thông tin, vừa hồi tưởng lại ký ức ở thế giới thứ nhất này.

Thế giới thứ nhất rất đơn giản và thô sơ.

Hệ thống nói nó đã cố hết sức cầu xin phúc lợi cho mỗi vị cẩu độc thân đến chết cũng chưa nắm tay ai một lần, sau khi thu hoạch đầy đủ chỉ số yêu thương thì có thể sống lại. Mà thế giới thứ nhất lại là thế giới tân thủ.

Nói là thế giới tân thủ, chủ yếu là do đối tượng công lược ở nơi này.

Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này bị đuổi khỏi nhà năm 20 tuổi, đồng thời bị một hệ thống tên là ‘hệ thống tạo thần giới giải trí’ đập trúng đầu chảy máu.

Cái hệ thống tạo thần giới giải trí này, ý nghĩa như tên, là một trò chơi nuôi dưỡng minh tinh, dưỡng ra minh tinh do chính bản thân lựa chọn, từ dung mạo đến tính cách, thậm chí là đam mê tính hướng của bản thân.

Nói đơn giản thì sau khi Chúc Phương Giác đến thế giới này, cho dù bản thân hắn vì nhiệm vụ mà không từ thủ đoạn, tạo ra minh tinh sao có thuộc tính ‘yêu người đã tạo ra mình’, như vậy thì hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Nhưng mà theo những gì hệ thống nói, mặc dù như thế này cũng có thể, nhưng dù sao cũng là vượt qua ranh giới đạo đức, nhiệm vụ hoàn thành, nhưng giá trị yêu đương cũng không lạc quan như vậy.

Cho nên Chúc Phương Giác vẫn cần cố gắng hơn một chút.

Hắn nhớ kỹ nhân vật cần công lược ở thế giới này.

Chúc Phương Giác trầm ngâm, hắn nằm trên giường, đầu vừa phẫu thuật xong vẫn còn hơi đau nhẹ, nhưng mà đối với hắn thì chút đau đớn nào chả bõ tí nào.

Cửa được đẩy ra nhẹ nhàng.

Người mở là một người đàn ông cao lớn, đối phương bước lại gần hắn.

Chúc Phương Giác gần như vô thức nhắm mắt lại.

Hắn có thể cảm nhận được người đàn ông đó đang tiếp cận mình, nhẹ nhàng cầm tay của hắn lên, nắm chặt.

Thân thể đã trải qua quá trình trị bệnh bằng hóa chất đã trở nên gầy yếu rất nhiều, hiển nhiên là người đàn ông kia cực kỳ không đành lòng, bàn tay của đối phương run rẩy rất nhỏ, nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của hắn. trên bàn tay vốn dĩ trắng nõn đã phủ đầy lỗ kim, xanh xanh tím tím.

Trong không khí yên tĩnh như thế này, Chúc Phương Giác rốt cục nhớ ra đối tượng bản thân cần công lược trong thế giới này.

Nguyên Thành Thuyết.

Chúc Phương Giác từ từ cảm thấy có chút tình cảm quái dị nào đó đang dâng trào từ tận đáy lòng của hắn.

Nguyên Thành Thuyết là đối tượng đầu tiên hắn công lược.

Nói cách khác, chính là mối tình đầu của hắn.

Tóm lại thì cũng có chút không giống.

Hơn nữa Nguyên Thành Thuyết là do chính tay hắn, từng giờ từng phút tạo ra.

Theo như hệ thống nói, sau nhiệm vụ chính thức ở thế giới tân thủ, tất cả đối tượng công lược đều được lựa chọn dựa vào ‘mối tình đầu’ trong thế giới tân thủ.

Những đối tượng công lược về sau của hắn, trên người đều có bóng dáng của Nguyên Thành Thuyết.

Chuyện này khiến trong lòng Chúc Phương Giác có chút phức tạp.

Lúc hắn chết cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học, thật ra tuổi tác cũng không thua kém nhiều so với nhân vật chính trong cốt truyện, cho nên lúc thiết lập nhân vật có hơi lý tưởng hóa một chút.

Si tình, chung thủy, quan tâm, nhiều tiền, đẹp trai…

Tóm lại là một nam thần hoàn mỹ mà bạn có thể tưởng tượng ra.

Chúc Phương Giác cảm thấy có hơi… lúng túng. Nói thật, đã đi qua nhiều thế giới như vậy rồi, hắn thật sự không biết làm sao để nối lại tình xưa với mối tình đầu xa lắc xa lơ này bằng… một kịch bản trứng màu?

Nhưng mà, nếu đã chọn khởi động thì Chúc Phương Giác cũng không còn cách nào hối hận được nữa.

Hắn lựa chọn trực tiếp mở mắt.

Đương nhiên mà mở từ từ rồi. Trước tiên là cử động ngón tay, sau khi nghe được tiếng Nguyên Thành Thuyết đột ngột kinh hỉ kêu lên thì từ từ mở to mắt ra.

Điều đầu tiên Chúc Phương Giác nhìn thấy chính là gương mặt của Nguyên Thành Thuyết.

Mặt của Nguyên Thành Thuyết rất gầy.

Hắn nhìn thấy bên trong đôi mắt đen nhánh của Nguyên Thành Thuyết chứa đựng tâm tình phức tạp cùng cảm xúc kích động.

“A Giác…” Nguyên Thành Thuyết khẽ thở dài, trong tiếng thở dài đó chứa đựng cảm xúc khó có thể nói thành lời: “Anh tỉnh rồi.”

Chúc Phương Giác không biết làm sao, hắn kịp thời nhập vai vào nhân vật, để khớp với mạch truyện.

Hắn dời mắt qua chỗ khác, không tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương mặt của Nguyên Thành Thuyết, yên lặng không nói gì.

Nguyên Thành Thuyết thì càng tự nhiên hơn cả hắn, anh nói: “Muốn uống nước sao? Bác sĩ nói anh có thể uống một chút nước đó.”

Chúc Phương Giác chậm chạp gật đầu.

Nguyên Thành Thuyết dùng tăm bông thấm đẫm nước đặt lên bờ môi khô cằn của hắn, sau đó mớn cho hắn từng giọt từng giọt nước. Nhưng mà một lúc sau, anh đang dừng động tác trên tay lại.

Chúc Phương Giác hỏi anh: “Bao lâu rồi?”

Nguyên Thành Thuyết trả lời: “Anh hôn mê năm ngày, hôm nay anh vừa được chuyển từ phòng ICU ra.”

*ICU: phòng hồi sức

Chúc Phương Giác giật mình: “Em vẫn luôn ở đây sao?”

“Phải.” Nguyên Thành Thuyết hít một hơi thật sâu. “A Giác à, có phải anh…”

“Anh không muốn nói về chuyện này.” Chúc Phương Giác nói.

Hắn vừa nói, vừa nghĩ cuối cùng thì bản thân cũng không thể che giấu bản tính trước mặt Nguyên Thành Thuyết được mà. Một Chúc Phương Giác từng luống cuống mờ mịt trong thế giới tân thủ đã thay đổi.

Cũng may là trong cốt truyện, bọn họ chia xa nhau hai năm, tính cách có xảy ra thay đổi thì cũng hợp tình hợp lý. Huống hồ, đây chỉ là kịch bản trứng màu, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chuyện mình sống lại.

Nghĩ đến đây, Chúc Phương Giác mới thật sự hoàn toàn thả lỏng.

Nhiệm vụ ngàn năm, từ đầu đến cuối hắn đều chịu đựng áp lực tâm lý rất nặng nề.

Nguyên Thành Thuyết cười khổ, anh nhượng bộ nói: “Được rồi, em sẽ không nói gì cả.”

Chúc Phương Giác nhìn chằm chằm anh, nhìn rất lâu.

Nguyên Thành Thuyết là con lai, dưới thiết lập của Chúc Phương Giác, cha của anh là một trong những diễn viên nổi tiếng nhất của Sunset Country, mẹ thì là nữ biên kịch nổi tiếng của Thế Giới Phương Đông. Việc kế thừa hai bộ gen ưu tú của cha mẹ khiến cho anh có bề ngoài và dáng người mười điểm chất lượng.

Anh có mái tóc màu nâu, đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt lại có nét đặc trưng giữa sắc sảo và dịu dàng của con lai, thân hình cao lớn mạnh mẽ.

Cha mẹ của nguyên Thành Thuyết qua đời vì tai nạn giao thông khi anh vừa hai mươi tuổi. Nguyên Thành Thuyết đang học đại học Hoa Quốc lập tức vội vàng lo liệu tang lễ của cha mẹ, thừa kế di sản của hai người họ, sau đó tiếp tục cuộc sống cậu chủ của anh. Mãi cho đến khi xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, anh được Chúc Phương Giác cứu sống thì anh mới đi lên con đường giải trí, một bước thành thần.

Tất cả đều là thiệt lập. Trên thực tế, ký ức Nguyên Thành Thuyết được Chúc Phương Giác cứu là do Chúc Phương Giác thiết lập.

Thậm chí mấy bộ phim mà Nguyên Thành Thuyết đã diễn, đặc biệt là hai bộ phim giúp anh nắm giải Ảnh Đế Kim Hoa và Ảnh Đế Tát Nhật đều là do ‘hệ thống tạo thần giới giải trí’ tạo ra.

Sau khi Chúc Phương Giác nhớ lại tất cả ký ức về cốt truyện của thế giới này, thậm chí còn cảm nhận được sự giả tạo.

Hắn thở dài, không cẩn thận bị sặc, một giây sau lập tức ho khan kịch liệt.

Nguyên Thành Thuyết lập tức hoảng hồn, anh biết bây giờ Chúc Phương Giác không thể cử động lung tung được, cho nên chỉ có thể giữ chặt Chúc Phương Giác lại, sau đó giúp hắn vuốt lưng. Anh cau mày, ánh mắt kìm nén sự lo lắng cuối cùng vẫn khiến cho lòng của Chúc Phương Giác hơi mềm, thậm chí tìm về được cảm xúc của mối tình đầu.

Được rồi, coi như là lại công lược thêm một lần nữa vậy.

Trong lòng Chúc Phương Giác bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhận mệnh vậy.

… Không!!! Hắn vẫn có thể được cứu!!!

Lúc Chúc Phương Giác ý thức được bản thân vừa mới giải phẫu xong, không thể làm bất cứ thứ gì được, ngay cả đi vệ sinh cũng cần Nguyên Thành Thuyết chùi đít hộ thì hắn lập tức rơi vào trạng thái chửi bới bản thân.

Trứng màu… ba cái thứ này… nhất định là… âm mưu… của hệ thống… đi…

Chúc Phương Giác, người bị nhìn thấy hết toàn bộ lủng lẳng và hoa cúc, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào.

Hiện thực so với những gì hắn tưởng tượng thật sự rất tàn khốc hu hu.

Thật ra đi nhà xí vẫn còn tốt, dù sao thì nó cũng là nhu cầu sinh lý, mà Nguyên Thành Thuyết lại đang rơi vào trạng thái tự trách chính mình, tuyệt đối sẽ không kiếm chuyện vào lúc này. Anh hiện tại chỉ lo lắng động tác lúc anh chăm sóc Chúc Phương Giác có nhẹ nhàng dịu dàng hay không, có làm đau hắn hay không mà thôi.

Xấu hổ nhất chính là tắm rửa.

Thời tiết hiện tại vẫn là mùa hè, mặc dù hắn suốt ngày nằm trong điều hòa, nhưng Chúc Phương Giác vẫn cảm thấy khắp người của mình dính dính, rất khó chịu.

Cuộc phẫu thuật cũng trôi qua hơn nửa tháng rồi, hắn đã trưng cầu ý kiến của bác sĩ, cuối cùng cũng được đối phương đồng ý cho đi tắm, nhưng phải tránh không để vết thương chạm nước.

Loại chuyện tắm rửa như thế này, Nguyên Thành Thuyết đương nhiên muốn tự mình làm rồi.

Nhưng lúc anh nhìn thấy Chúc Phương Giác cởi hết quần áo thì anh mới phát hiện ra bản thân đã đánh giá định lực của bản thân hơi cao.

Thật ra hiện tại cơ thể của Chúc Phương Giác gầy trơ xương, hoàn toàn không có chút đẹp mắt tí nào. Nhưng Nguyên Thành Thuyết chỉ cần nghĩ đây là cơ thể của Chúc Phương Giác thì khắp người anh đã nổi lên kích động khó hiểu.

Anh cố kiềm chế, thậm chí động tác giúp Chúc Phương Giác cởϊ qυầи áo cũng hết sức dịu dàng.

Chúc Phương Giác đang đắm chìm trong cảm xúc vui vẻ vì có thể lập tức tắm rửa, cho nên hoàn toàn không biết tâm lý của Nguyên Thành Thuyết đang xao động.

Chúc Phương Giác ngồi xuống, bởi vì đầu vẫn chưa thể cử động lung tung, lúc cởϊ qυầи cũng là Nguyên Thành Thuyết làm giúp hắn. Nguyên Thành Thuyết ngồi xổm trước chân của Chúc Phương Giác, giúp hắn tuột quần xuống.

Lúc tụt đến đầu gối, quần có hơi mắc kẹt, Chúc Phương Giác phát hiện ra thì nâng chân lên cao một chút.

… Sau đó hắn lập tức cứng đờ.

Mẹ ơi! Thứ mà vừa rồi ngón chân của hắn đυ.ng phải… thứ đồ nóng hôi hổi đó… là…

Nguyên Thành Thuyết cũng cứng người.

Hiển nhiên là anh không ngờ được thứ cứng ngắc trong đũng quần của mình bị bại lộ như thế này.

Vài giây đồng hồ sau, anh vẫn cúi đầu như cũ, không nhìn Chúc Phương Giác, điềm nhiên như chưa có gì xảy ra, tiếp tục tuột quần giúp Chúc Phương Giác.

Chúc Phương Giác cũng cảm thấy xấu hổ, cụp mắt xuống và giả vờ như không cảm nhận được điều đó.

Nhưng hắn không chú ý Nguyên Thành Thuyết đang lén lút giương mắt nhìn mình, trong mắt là du͙© vọиɠ cùng khát khao bỏng cháy.