Thế giới 1 - Chương 3: Bị Lừa Dối Một Cách Không Thể Giải Thích Được

Nguyên Thành Thuyết giúp Chúc Phương Giác cởϊ qυầи của mình.

Động tác này chứa đựng một số suy nghĩ không rõ mà trời biết, đất biết, bạn biết, tôi biết…

Tóm lại, Chúc Phương Giác hiện đang khỏa thân.

Nguyên Thành Thuyết giúp Chúc Phương Giác đi, anh nhìn chằm chằm vào mặt Chúc Phương Giác, thấy Chúc Phương Giác đang xấu hổ, cố hết sức tìm đề tài: "Em nói… Phim của chú Gavin, khi bắt đầu quay?"

Nguyên Thành Thuyết dừng lại một chút, dường như không ngờ tới Chúc Phương Giác sẽ hỏi câu hỏi này, nhưng anh đã nhanh chóng trả lời: "Còn một tháng nữa".

"Ừ…"

"Em nghe nói rằng anh viết kịch bản?"

"Đúng vậy".

Lúc này, bọn họ đã đi ra ngoài phòng tắm, Nguyên Thành Thuyết mở cửa, sau đó tiếp tục giúp hắn đi vào trong.

Anh thờ ơ hỏi: "Tại sao anh lại viết kịch bản này?"

"..." Chúc Phương Giác im lặng một lúc rồi mới nói: "Lúc đó, anh cảm thấy… Anh sắp chết… Anh vẫn phải để lại một cái gì đó…"

Nguyên Thành Thuyết nghẹn ngào, kiềm chế suy nghĩ muốn ôm hôn nhau.

Anh điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó để Chúc Phương Giác ngồi trên băng ghế gỗ, rồi lau người cho Chúc Phương Giác.

Động tác của Nguyên Thành Thuyết rất dịu dàng, Chúc Phương Giác đã được anh làm cho rất thoải mái, ngay khi đang buồn ngủ, hắn đột nhiên nghe thấy Nguyên Thành Thuyết nhỏ giọng nói gì đó.

Chúc Phương Giác không nghe rõ.

Lúc này, Nguyên Thành Thuyết đột nhiên nói: "A Giác, khi nào anh xuất viện, em có thể sống cùng anh được không?"

Chúc Phương Giác do dự một lúc.

Nguyên Thành Thuyết nhìn ra suy nghĩ của hắn, tay của anh liền cứng lại.

Anh tắt vòi hoa sen, quỳ một chân xuống, nhìn Chúc Phương Giác, nói: "A Giác, chúng ta sẽ sống cùng nhau… Tại sao, tại sao anh lại thay đổi quyết định?"

Chúc Phương Giác né tránh ánh mắt của anh.

Trái tim của Nguyên Thành Thuyết bỗng trở nên lạnh lẽo.

Trong nửa tháng qua, anh đã cảm nhận được sự phản kháng của Chúc Phương Giác đối với anh, nhưng anh chỉ nghĩ đó là vì họ đã xa nhau nhiều năm, Chúc Phương Giác không quen với điều đó, nhưng đã nửa tháng trôi qua, anh không tin rằng Chúc Phương Giác vẫn còn…

Anh không liên quan gì đến Chúc Phương Giác, hai năm trước đã là vậy, hai năm sau vẫn vậy.

"Vậy thì… A Giác," Anh nghe chính mình nói, bàn tay anh gần như bị bản thân nhéo tới nỗi chảy máu, để có thể giữ cho giọng điệu ổn định, anh nói: "Khi anh xuất viện, anh có thể cho em biết địa chỉ của anh không? Em rất, em rất lo lắng cho anh…"

Chúc Phương Giác đột nhiên đưa tay ra, chìa ra trước mặt Chúc Phương Giác, nói: "Đưa tay đây".

Khi Chúc Phương Giác chưa thật sự hình thành ý thức tự giác, trong "hệ giống giải trí trở thành thần", Chúc Phương Giác thường dùng những mệnh lệnh đơn giản như vậy để huấn luyện anh.

Dù Chúc Phương Giác hiện tại không có những ký ức đó, nhưng anh vẫn đặt tay lên tay của Chúc Phương Giác như một phản xạ có điều kiện.

Chúc Phương Giác siết chặt tay anh, nói với một nụ cười: "Đừng tự hành hạ bản thân nữa".

Nguyên Thành Thuyết chẳng nói lên lời: "A Giác…"

Anh có thể nói những lời dí dỏm trong phim, nhưng bây giờ anh chán ghét bản thân vì sự vụng về, không thể thuyết phục người yêu của mình.

Cũng may chung quy lại Chúc Phương Giác cũng không phải là một nhân vật xấu, hắn trêu chọc Nguyên Thành Thuyết một chút cũng liền thả ra.

Hắn nói: "Anh hùng vĩ đại nhất của nhà tôi, cái gì cũng tốt, chỉ là quá thiếu tự tin, đôi khi làm tôi rất đau khổ, hy vọng anh ấy có thể hăng hái một chút, như vậy mới có thể đưa người yêu về nhà sớm hơn".

"A Giác…" Nguyên Thành Thuyết choáng váng.

Những gì Chúc Phương Giác nói, là những lời thoại trong kịch bản mà anh đã viết.

Lời thoại trong kịch bản với giọng điệu hơi vui tươi khiến Chúc Phương Giác phải nói ra, lại bỗng dưng có thêm vài phần trêu ghẹo.

Nguyên Thành Thuyết sau một lúc lâu, mới đột nhiên hiểu được ý của Chúc Phương Giác, anh không nhịn được muốn hôn Chúc Phương Giác, anh hôn lên khóe môi, quai hàm, xương quai xanh trần trụi của hắn: "A Giác… A Giác…".

"Đồ ngốc". Chúc Phương Giác lắc đầu cười khúc khích: "Những gì anh để lại, có thể cho ai? Còn không phải là một món quà dành cho em sao".

Sau khi tắm rửa xong, tâm trạng của Nguyên Thành Thuyết đã bình tĩnh lại một chút, hai mắt đỏ hoe, ngại tiếp tục ở lại trước mặt Chúc Phương Giác, nói là sẽ chuẩn bị bữa tối cho hắn, rồi liền rời khỏi phòng giống như chạy trối chết.

Chúc Phương Giác đợi anh đi khỏi, sau đó từ từ mờ đi nụ cười dịu dàng và mềm mại trên khuôn mặt, chậm rãi thở dài.

Hắn cảm thấy hơi mệt.

Hắn đang ngồi trên giường bệnh, tùy ý lật xem một cuốn tiểu thuyết mà Nguyên Thành Thuyết mang đến cho hắn để đỡ buồn chán, trong đầu đầy suy nghĩ.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.

"Mời vào". Chúc Phương Giác nói, nhìn Gaias vừa bước vào cửa, không hề ngạc nhiên: "Chú Gavin".

"Xin chào, nhà biên kịch lớn của tôi". Gaias bước vào, nhìn Chúc Phương Giác, người vẫn còn quấn băng trên đầu, nói: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

"Khá tốt".

Gaias do dự một lúc trước khi nói: "Joe, cậu sẽ không trách tôi vì đã chụp ảnh người yêu của cậu chứ?"

Chúc Phương Giác nhìn ông lão tốt bụng trước mặt, bật cười: "Làm thế nào mà". Hắn dừng lại một chút: "Tôi rất biết ơn chú".

Lúc này Gaias mới mỉm cười thoải mái, hắn ta nói đùa: "Anh Nguyên thật sự là một người rất có tính chiếm hữu, rất phù hợp với hình tượng nam chính trong kịch bản của cậu".

Chúc Phương Giác nhớ lại nhân vật nam chính đã bảo vệ thức ăn như một con sói con trong kịch bản, liền bật cười: "Em ấy… Thực sự là như vậy".

Gaias nói: "Joe, tôi đến đây để mời cậu xem phim của tôi".

Chúc Phương Giác giật mình: "Tại sao?"

"Tôi nghĩ cậu nên nói rõ ràng trong tình huống như vậy, dù cậu Nguyên có thế nào cũng không thể chấp nhận được việc có người tình trong cốt truyện".

Chúc Phương Giác cau mày: "Em ấy là một diễn viên chuyên nghiệp".

"Chuyện này không liên quan đến nghề nghiệp, cậu không thể làm khó cậu ấy như vậy". Gaias lắc đầu: "Hơn nữa, trong kịch bản còn có rất nhiều cảnh thân mật, nếu không nói với cậu ấy, cậu sẽ thật sự chấp nhận nó sao?"

"..."

"Hai người đều đã xa nhau hai năm, không nên nhân cơ hội này liên lạc sao?"

Chúc Phương Giác dở khóc dở cười: "Gavin!"

Gaias nói: "Thế nào?"

Chúc Phương Giác thở dài: "Tôi đồng ý". Diễn xuất không phải là vấn đề đối với hắn, hơn nữa, theo tính cách hiền lành của nhân vật chính của mạch truyện này, hắn sẽ không từ chối một lời mời như vậy.

Gaias lập tức nở nụ cười.

"Tôi nghe nói rằng bộ phim sẽ bắt đầu sau một tháng?"

"Đúng vậy. Nếu đến lúc đó cơ thể cậu vẫn chưa hồi phục, tôi có thể hoãn lại một chút vì cậu".

"Đến lúc đó rồi nói sau". Chúc Phương Giác liếc nhìn thời gian, nói: "Bà Gaias còn chưa tới thúc giục chú về nhà ăn tối sao?"

"Vợ tôi sao? Bà ấy đang đợi tôi về nhà để ăn tối". Gaias nháy mắt buồn cười: "Vẫn chưa, thật ra tôi đã đến gặp cậu sau khi nói chuyện với vợ tôi. Một thời gian trước, cậu Nguyên đã không cho phép bất cứ ai đến thăm cậu, tất nhiên là ngoại trừ cậu Nguyên, cũng chỉ có tôi biết rằng cậu đang ở đây".

Chúc Phương Giác choáng váng.

"A, cậu cũng nghĩ rằng hành động của cậu Nguyên hơi khoa trương sao?"

"Đúng vậy".

"Tuy nhiên, tôi nghĩ cậu cũng có thể thông cảm cho cậu ấy, suy cho cùng…" Gaias lắc đầu, cũng nhìn vào thời gian rồi nói: "Vậy thì tôi đi đây. Có lẽ cậu có thể nói chuyện vui vẻ với cậu Nguyên".

Chúc Phương Giác từ chối cho ý kiến về ý định tốt của Gaias, hắn nhắc nhở một chút: "Đừng nói với em ấy rằng tôi sẽ tham gia bộ phim của chú, tôi muốn tự mình nói ra điều đó".

Gaias đồng ý.

Chờ cho đến khi Gaias rời đi, một lúc sau, Nguyên Thành Thuyết đến cùng với bữa tối.

Anh hỏi một cách thản nhiên: "Chú Gaias đã đến?"

"Ừ". Chúc Phương Giác nói: "Anh nghe chú ấy nói rằng trước đây em không cho ai đến thăm anh".

Nguyên Thành Thuyết dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bày đồ ăn cho Chúc Phương Giác: "Đúng vậy, anh tức giận sao?"

"Tại sao?"

Nguyên Thành Thuyết giữ im lặng.

Chúc Phương Giác biến mất hai năm khiến anh sợ hãi, anh sợ rằng Chúc Phương Giác sẽ lại rời xa anh khi anh không chú ý. Việc Chúc Phương Giác tiếp xúc với bất kỳ người ngoài nào cùng sẽ khiến anh khϊếp sợ.

Nhưng khi nói điều này, Nguyên Thành Thuyết cũng cảm thấy xấu hổ.

Anh chỉ có thể cụp mắt xuống, không dám nhìn Chúc Phương Giác, chuyển chủ đề nhưng không có chuyện gì xảy ra: "Anh đói không? Em đã chuẩn bị cho anh…"

Chúc Phương Giác nghe anh lải nhải càm ràm, cảm thấy hơi thú vị: "Em nói, đây là những gì em đã làm?"

"Đúng vậy". Nguyên Thành Thuyết đã bị choáng váng trước khi trả lời.

"Em muốn học nấu ăn như thế nào? Anh nghĩ rằng em sẽ không quan tâm tới loại chuyện này".

Chúc Phương Giác quả thực hơi ngạc nhiên, hắn nhớ tới lúc sắp đặt cái này, ít nhiều gì thì nó cũng phát triển theo hướng không ăn khói lửa nhân gian. Vị thiếu gia được nuôi nấng cưng chiều, đối với thế giới bên ngoài, Nguyên Thành Thuyết đều luôn là bộ dáng ít nói lạnh lùng, ngay cả những khi buông thả, cũng không ai dám động đến vị đại gia này.

Nhưng Nguyên Thành Thuyết lại ra vẻ như muốn nói thật lâu: "A Giác, là bởi vì anh".

Chúc Phương Giác đột nhiên cảm thấy tồi tệ.

Nguyên Thành Thuyết đã nói rõ rằng anh muốn làm rõ mọi chuyện trong ngày hôm nay: "Trong hai năm anh biến mất, em luôn tự hỏi tại sao, em luôn cảm thấy em không tốt, đó là lý do tại sao anh… không cần em". Anh cụp mắt xuống, sau khi bày đồ ăn trong tay xong, anh ngồi xuống mép giường bệnh: "Em muốn làm cho mình tốt hơn để anh có thể hài lòng".

Chúc Phương Giác dở khóc dở cười: "Tại sao em lại nghĩ như vậy".

Nguyên Thành Thuyết hít một hơi thật sâu với quyết tâm: "A Giác, em thực sự đã làm việc chăm chỉ".

Chúc Phương Giác nói: "Em không cần phải làm điều này, em đã biết những gì anh đã làm trong hai năm kể từ khi anh biến mất, em không cần phải lấy lòng anh".

"Nhưng…" Giọng nói khàn khàn của Nguyên Thành Thuyết vang lên: "Nhưng A Giác, cứ như thế này, em sẽ còn nhiều hơn thế nữa… Khi em nghĩ rằng anh đã đau khổ ở đây suốt thời gian qua, mà em, em không biết gì cả… Em liền…" Anh nghẹn ngào, những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay trào dâng khiến anh không nói nên lời một lúc, chỉ có thể liên tục gọi tên Chúc Phương Giác: "A Giác… A Giác…"

Chúc Phương Giác đảo mắt lên trời.

Thật lòng mà nói, hắn rất hiểu tâm lý của Nguyên Thành Thuyết, nhưng khoảng cách giữa mọi người quá lớn.

Hắn đã du hành hàng ngàn năm trong nhiều thế giới không thể giải thích được, rất nhiều điều không đáng để nhắc đến đối với hắn, nỗi đau của quá khứ không nên làm lu mờ niềm vui của hiện tại.

Nhưng, hắn có thể làm gì bây giờ… Hắn chỉ có thể xoa dịu "mối tình đầu" của anh.

Chúc Phương Giác nói: "Đừng cay đắng như vậy… Giống như anh đã chết rồi".

"Không… Không". Nguyên Thành Thuyết hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng lại bị vẻ mặt hạnh phúc của hắn làm cho sửng sốt, nên chỉ có thể nói: "A Giác…"

Chúc Phương Giác lại cố ý thay đổi giọng điệu: "Em cố tình làm vậy à?"

"Cái, cái gì?" Nguyên Thành Thuyết rõ ràng là không thể theo kịp dòng suy nghĩ của Chúc Phương Giác.

Chúc Phương Giác nói: "Cố ý để anh thấy hai năm qua em đã trôi qua không tốt một chút nào, làm cho anh hối hận, để cho anh đời này cũng không thể rời bỏ em, trói chặt anh bên em…"

Nguyên Thành Thuyết hơi sững sờ trước những gì Chúc Phương Giác nói, gần như thốt lên theo bản năng: "Như vậy cũng tốt…" Một giây sau anh mới nhận ra mình vừa nói gì, mặt liền bắt đầu đỏ lên.

Chúc Phương Giác đột nhiên cười.

Hắn cảm thấy thiết lập này của nhân vật chính Nguyên Thành Thuyết này, ở một mức độ nào đó, có chút ngây thơ.

——

A, thịt sẽ được phục vụ vào ngày mai.

Tôi ước gì Phương Giác sẽ không tiếp tục bị ốm nữa.