Thế giới 1 - Chương 4: Lấy Lòng (Phần 1) (H)

Lại ở bệnh viện đần đần một tháng thì Chúc Phương Giác cuối cùng cũng đã xuất viện rồi.

Thật ra hắn phục hồi rất nhanh, bác sĩ đều cảm thấy hơi khâm phục thật. Có điều cơ thể được xuất phẩm bởi hệ thống quả thật diệu kỳ như thế, hơn nữa phía bên Cái Á Tư còn vì sức khỏe của hắn mà cứ hoãn lại việc ghi hình khiến cho Chúc Phương Giác thất vô cùng có lỗi.

Cái Á Tư biết hắn xuất viện nên gọi điện tới hỏi thăm sức khỏe hắn rồi sau đó xác nhận một tuần sau sẽ ghi hình.

Cho đến bây giờ Nguyên Thành Thuyết vẫn chưa biết Chúc Phương Thanh sẽ diễn bộ phim này. Anh cũng không đi hỏi Cái Á Tư, dù sao đến lúc hiện trường buổi họp báo khai máy thì cũng có thể thấy thôi. Bây giờ anh gần như toàn tâm toàn ý đầu tư vào việc chiếu cố cho Chúc Phương Giác.

Nguyên Thành Thuyết sắp xếp phòng Chúc Phương Giác ở một phòng trên tầng một để tiện cho Chúc Phương Giác đi lại, hơn nữa anh cũng mang đồ đạc của mình dọn vào trong phòng Chúc Phương Giác. Cái tình trạng phải cùng ăn chung ở chung này khiến Chúc Phương Giác cảm thấy chỉ có thể đành chấp nhận thôi vậy.

Hắn cảm thấy hắn bây giờ xem như đã hoàn toàn lùi bước trước Nguyên Thành Thuyết rồi.

Nguyên Thành Thuyết cũng vô cùng lợi hại. Trong khoảng thời gian một tháng có thể từ một người hộ lý tay ngang mà trở thành hộ lý lão đại, từ dáng vẻ trong nóng ngoài lạnh ban đầu mà biến thành người vợ thấu đáo kỹ lưỡng.

Ở trong bệnh viện cũng không ít người hâm mộ Nguyên Thành Thuyết. Rất nhiều người vừa nhìn thấy thái độ của Nguyên Thành Thuyết với Chúc Phương Giác, còn có một vài bác sĩ ý tá đi ngang qua lúc đổi thuốc liền sẽ lộ ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc hoặc là "đến vây xem hóng hớt rất vui".

Nguyên Thành Thuyết không có vấn đề gì nhưng Chúc Phương Giác lại cảm thấy vô cùng khó xử.

Khi đêm xuống, Nguyên Thành Thuyết lại lau người cho Chúc Phương Giác.

Chuyện tắm rửa vẫn chưa thuận tiện lắm. Dù sao vết thương trên đầu của hắn bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khép miệng lại nên mặc dù không quấn băng gạc thì Chúc Phương Giác nhất quyết vẫn không dám tạo ra hiệu ứng quá kinh ngạc.

Hơn một tháng trôi qua đều là như vậy, Chúc Phương Giác cũng cảm thấy quen rồi. Hơn nữa động tác Nguyên Thành Thuyết gần đây ngày càng trở nên thuần thục khiến cho Chúc Phương Giác thấy rất thoải mái, nằm sấp trên giường mà mơ màng buồn ngủ.

Nhưng từ từ hắn bỗng nhiên cảm thấy được có chút không đúng lắm.

Khăn lông ướt giống như chợt mất đi tác dụng của nó mà thỉnh thoảng Chúc Phương Giác có thể cảm nhận được sự tiếp xúc của đầu ngón tay ấm áp khô ráo của Nguyên Thành Thuyết.

"Sao vậy?" Giọng Chúc Phương Giác trầm thấp hỏi. Trong đầu óc đang mơ màng buồn ngủ của hắn đã cảm nhận một chút cảm giác nguy hiểm rồi nhưng tình cảnh thoải mái như vậy lại làm tính đề phòng của hắn hạ xuống rất nhiều.

Huống chi chuyện này dẫu sao cũng là "teaser" mà.

Không giống như nhiệm vụ chính thức.

Nguyên Thành Thuyết như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Em xoa bóp cho anh được không? Gần đây em có học một chút phương pháp xoa bóp đó."

"Hửm? Ừm..." Đầu óc Chúc Phương Giác gần như ngủ mê mang nên không có cách nào xử lý câu dài như thế được, hắn ậm ừ giống như chấp nhận vậy.

Nguyên Thành Thuyết liền sáng mắt lên, anh xếp lại chiếc khăn ướt rồi để qua một bên. Sau đó lấy một chai tinh dầu từ trong tủ đầu giường ra, thoa một lớp lên tay rồi sau đó đặt đôi tay hơi run run lên sóng lưng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Chúc Phương Giác.

Anh nhẹ nhàng mà ấn xuống.

"Ưʍ..." Chúc Phương Giác phát ra tiếng rêи ɾỉ ư ử, lực tay như vậy làm cho hắn cảm thấy rất vừa ý.

Nguyên Thành Thuyết liền cứng đờ lại. Mặt anh không hề biến sắc nhưng màu sắc trong con người lại trở nên sâu thẳm lại rất nhiều. Không biết là vì du͙© vọиɠ lên cao hay là vì tác dụng của ánh sáng mờ ảo.

Nhưng trán anh từ từ đổ mồ hôi, mặc dù động tác của tay vẫn ổn định như cũ.

Nuôi lâu như vậy, cơ thể Chúc Phương Giác cũng có thể coi như là có chút thịt, không giống bộ dạng da bọc xương lúc mới phẫu thuật. Nguyên Thành Thuyết chạm vào làn da mịn màng ở dưới tay, vừa đứng núi này trông núi nọ vừa liên tục khống chế cử động là lực của tay.

Hô hấp của anh chầm chậm, từ từ trở nên ồm ồm.

Chúc Phương Giác đã cảm nhận được.

Hắn nhớ đến mục đích của cái teaser này, nhớ đến cách nói chuyện không rõ ràng của hệ thống thì cơ thể đôi chút trở nên căng thẳng sau đó liền thả lỏng ra.

Hắn nghĩ hắn không thể trông gà hóa cuốc như thế được. Nguyên Thành Thuyết là nhân vật do chính tay hắn thiết lập, chế tạo ra, vì vậy hắn không thể hoài nghi đối phương và cũng không muốn hoài nghi cậu.

Cho nên rốt cuộc hắn chỉ có thể lười biếng hỏi: "Em sao vậy?"

"A Giác..." Nguyên Thành Thuyết nhỏ nhẹ gọi hắn: "A Giác, em muốn... em muốn... "

"Muốn cái gì?"

"... Anh." Yết hầu Nguyên Thành Thuyết khẽ chuyển động, động tác xoa bóp tay anh không hề dừng lại nhưng giọng nói lại đang run rẩy, càng trở nên khàn đặc: "A Giác, A Giác... Em sắp không nhịn được..."

"Ừ." Chúc Phương Giác trả lời không rõ ràng. Hắn xoay mình rồi đổi từ tư thế nằm trở thành tư thế ngồi tựa vào đầu giường: "Vậy làm đi, ngài Nguyên của anh."

Nguyên Thành Thuyết lúc ban đầu vẫn chưa kịp phản ứng lại nhưng ngay lập tức liền hiểu được ý nghĩ trong câu nói của Chúc Phương Giác nên lập tức hưng phấn.

Bởi vì tư thế ngồi của Chúc Phương Giác nên Nguyên Thành Thuyết chỉ có thể bước qua ngồi lên trên người Chúc Phương Giác. Ban đầu anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhất là khi Chúc Phương Giác trên người chỉ mặc mỗi một cái qυầи ɭóŧ mà trên người Nguyên Thành Thuyết chẳng qua cũng chỉ có một cái áo choàng tắm. Bộ phận đang ngủ say liền đặt dưới mông cậu, thậm chí trong chớp nhoáng còn cạ vào khe mông cậy. Nguyên Thành Thuyết thậm chí cảm thấy cảm giác ảo tưởng bị xâm chiếm.

Nhưng khi anh hôn lên môi Chúc Phương Giác thì tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Nụ hôn sau hai năm mới hôn lại làm cho Nguyên Thành Thuyết có cảm giác như thoáng qua một đời vậy.

Anh nhẹ nhàng ma sát, thậm chí còn không dám đưa lưỡi ra liếʍ mà chỉ tiếp xúc giữa da và da như vậy, thế cũng đã đủ để cho anh cảm thấy gần như bị kích động đến sắp khóc rồi.

Ngược lại thì Chúc Phương Giác vào lúc này lại lão luyện hơn một chút.

Hắn nhìn Nguyên Thành Thuyết giống như đang bất động ở đó nên trong lòng nhất thời cảm thấy bất lực. Hắn chủ động lè đầu lưỡi ra thăm dò vào trong miệng Nguyên Thành Thuyết. Bộ dáng cứng đầu cứng lưỡi của anh ngược lại còn thuận tiện cho Chúc Phương Giác dễ dàng hành động hơn.

Nguyên Thành Thuyết bị cử chỉ thân mật này làm cho hết hồn, mặt đỏ tới mang tai. Ngoài việc còn nhớ phải đỡ đầu Chúc Phương Giác để hắn không di chuyển lung tung thì xem ra trong tâm trí chỉ sót lại tiếng thở hổn hển của nhau và cảm xúc nơi đầu lưỡi ấm áp của đối phương.

Hai người đều đã rất lâu không được giải tỏa du͙© vọиɠ của mình nên tiếp xúc thân mật đơn giản như vậy cũng đủ để khiến bọn họ hai bên bùng cháy sự cuồng nhiệt.

"Ư..." Khi đầu ngón tay lạnh như bằng của Chúc Phương Giác chạm vào ngực của anh, Nguyên Thành Thuyết không kiềm chế được mà rùng mình một cái, sau đó phát ra tiếng rêи ɾỉ. Anh gần như rất khó khăn để kéo thần trí quay trở về: "Ngón tay của anh tại sao lại... lạnh như vậy?"

"Em còn muốn quan tâm tới chuyện này ư?" Chúc Phương Giác trêu chọc, hắn thật sự không nghĩ giờ phút này Nguyên Thành Thuyết lại còn có thể để ý đến nhiệt độ tay hắn nữa chứ. Giống như sự chú ý của cơ thể anh đã vượt qua cả sự khống chế của tìиɧ ɖu͙© với anh vậy.

Suy cho cùng thì Nguyên Thành Thuyết bây giờ vẫn đang ngồi trên người hắn nên hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ở nơi hạ thân kia của Nguyên Thành Thuyết.

Dĩ nhiên thì chính hắn cũng giống như vậy.

Nguyên Thành Thuyết không hề trả lời lại câu hỏi của hắn. Môi anh trượt thẳng xuống một đường rồi đáp xuống ở ngực Chúc Phương Giác. Anh khom người rồi dùng đầu lưỡi và môi ngậm lấy đầu ngực của đối phương.

Chúc Phương Giác bật ra tiếng than thở dài. Bầu không khí ấm áp như vậy gần như khiến cho hắn cảm nhận được sự an ủi. Tâm hồn mệt mỏi vì phải bôn ba suốt một thời gian dài cho tới bây giờ bởi vì hành động thân mật của đối phương mà thả lỏng không ít.

Chỉ vỏn vẹn vì điều này mà khóe miệng Chúc Phương Giác nhoẻn lên một nụ cười chân thành.

Hắn nghĩ, hắn có lẽ đã biết được hệ thống vì sao lại cung cấp cho hắn cơ hội teaser rồi.

Nụ hôn của Nguyên Thành Thuyết tiếp tục hướng xuống, di chuyển một vòng quanh rốn rồi sau đó dừng lại rìa qυầи ɭóŧ của Chúc Phương Giác.

Chúc Phương Giác cử động, muốn cởϊ qυầи áo mình ra nhưng ngay lập tức lại bị hành động của Nguyên Thành Thuyết dọa một phen.

Nguyên Thành Thuyết hít sâu một hơi rồi anh dùng răng kéo mép qυầи ɭóŧ của Chúc Phương Giác. Sắc mặt anh hơi ửng đỏ, vừa dùng ánh mắt dụ hoặc lại mang theo ý trêu đùa mà nhìn lên Chúc Phương Giác vừa hành động thật chậm rãi để kéo qυầи ɭóŧ hắn xuống.

"Em... Chúc Phương Giác lấy làm kinh ngạc. Hắn muốn đẩy đầu Nguyên Thành Thuyết ra nhưng trong khoảnh khắc chạm được vào da thịt của anh thì hắn lại lưu luyến mà dừng lại.

Hắn cảm nhận được khoang miệng ấm áp của Nguyên Thành Thuyết đang ngậm lấy côn ŧᏂịŧ dựng thẳng đứng của hắn. Đối phương đang cố gắng để lấy lòng hắn. Hàm răng sắc nhọn được thu lại, đầu lưỡi mềm mại của anh dùng lực trìu mến mà cạ vào qυყ đầυ của hắn rồi sau đó từ từ nuốt xuống, trực tiếp ngậm trong cổ họng. Nuốt xuống theo cách sinh lý khiến cho hốc mắt của Nguyên Thành Thuyết đỏ bừng, đồng thời cũng khiến cho Chúc Phương Giác thoải mái mà thở một hơi.

"Khụ! Khụ khụ..." Cuối cùng thì Nguyên Thành Thuyết vẫn không có cách nào kéo dài thời gian quá lâu. Anh rút côn ŧᏂịŧ của Chúc Phương Giác ra rồi ho khan một cách dữ dội.

Chúc Phương Giác bất đắc dĩ phải thuận khí cho anh.

Đợi đến khi anh thả lỏng một chút thì Chúc Phương Giác hỏi anh: "Đây cũng là một phần nỗ lực trước đây của anh sao?"

Giọng Nguyên Thành Thuyết khàn đặc nhưng giọng điệu lại dịu dàng đến mức không tưởng tượng nổi: "Em đã bảo rồi, em thật sự rất cố gắng học cách lấy lòng anh."

"Em đang phạm quy mà..." Cùng với ngữ điệu trầm thấp dịu dàng của Chúc Phương Giác, hắn liền hôn lên môi Nguyên Thành Thuyết thì nếm được một mùi vị đăng đắng lạ thường.

Hạ thân Nguyên Thành Thuyết ma sát lên bụng Chúc Phương Giác, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho Chúc Phương Giác không kìm nổi mà đưa tay nắm bộ phận đang dựng thẳng kia.

Nguyên Thành Thuyết khẽ run rẩy một cái. Tiếng rêи ɾỉ của anh bị kìm nén xuống cổ họng, chỉ có thể âm thanh nghẹn ngào vô cùng mơ hồ. Ánh mắt anh sáng ngời nhìn Chúc Phương Giác: "A Giác... A Giác..."

Chúc Phương Giác phát hiện ra, sau khi gặp lại nhau thì Nguyên Thành Thuyết có vẻ như rất thích gọi hắn.

Nếu so sáng thì Chúc Phương Giác lại rất ít khi sử dùng ngữ điệu thân mật như vậy để gọi Nguyên Thành Thuyết. Hắn thậm chí còn quên mất nên gọi anh như thế nào.

Điều này khiến cho trong lòng Chúc Phương Giác cảm thấy áy náy nên động tác của hắn càng dịu dàng hơn. Hành động vỗ về côn ŧᏂịŧ của Nguyên Thành Thuyết trở nên vô cùng nhẹ nhàng, sự nhẹ nhàng chậm rãi như thế hoàn toàn không cách nào dằn xuống được ngọn lửa du͙© vọиɠ bên trong Nguyên Thành Thuyết, thậm chí còn khiến anh càng nóng càng mạnh mẽ không tài nào kiểm soát được.

Chúc Phương Giác có thể cảm nhận được cơ thể Nguyên Thành Thuyết trở nên càng ngày càng nóng rực. Mồ hôi đổ ra trên người anh theo đường cong cơ thể anh mà từ từ trượt xuống đến nơi giao hợp của hai người. Cho dù không thật sự tiến vào nhưng lúc này ở nơi đó cũng đã dính nháp một mảng, không biết là chất dịch của ai, nó trộn lẫn với nhau trở thành dáng vẻ sắc tình và da^ʍ mỹ như bây giờ.

Chúc Phương Giác vừa nắn bóp côn ŧᏂịŧ đối phương vừa nhẹ nhàng nói: "Em cho anh nhìn thử xem em đã học được cách gì để lấy lòng anh được không?"