Thế giới 1 - Chương 5: Lấy Lòng (Phần 2) (H++)

Xem ra Nguyên Thành Thuyết quả thực đã bỏ công cố gắng rất nhiều rồi.

Đại ảnh để danh tiếng hiển hách này lại bày ra tư thế vừa dâʍ đãиɠ lại còn chủ động quỳ sát dưới hai bên chân Chúc Phương Giác. Hạ thân anh cong lên, cái mông hướng về phía Chúc Phương Giác, ngón tay thon dài tự đâm chọt vào trong lỗ phía sau của mình.

Chúc Phương Giác cười hỏi anh: "Anh đã tự luyện tập qua rồi sap?"

"...Ừ."

Nguyên Thành Thuyết đưa lưng về phía hắn cho nên Chúc Phương Giác không cách nào tưởng tượng được biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương. Có lẽ khuôn mắt từ trước đến nay đều không có cảm xúc đó giờ phút này chắc hẳn đang vô cùng xấu hổ nhỉ. Người đàn ông này vẻ ngoài luôn cao ngạo lại lạnh lùng, nhưng khi ở trước mặt hắn lại vô cùng ngoan ngoãn.

Chúc Phương Giác thích tính cách như vậy, hắn cảm thấy vừa đỡ lo mà còn thân mật.

Ngón tay của Chúc Phương Giác thuận theo Nguyên Thành Thuyết mà đưa vào trong lỗ phía sau.

Nguyên Thành Thuyết nhất thời cứng người lại, anh chắc hẳn không ngờ tới Chúc Phương Giác sẽ làm như vậy. Anh luôn muốn làm mọi thứ trở nên thật hoàn hảo rồi sau đó cho để cho Chúc Phương Giác hưởng thụ.

Bị bất ngờ không kịp đề phòng nên anh phát ra tiếng rêи ɾỉ ư ử.

"Từng luyện qua động tác như thế này chưa?" Chúc Phương Giác vẫn đang thấp giọng hỏi anh: "Có tìm được điểm nhạy cảm của mình chưa?"

"Chưa... chưa." Nguyên Thành Thuyết lắc đầu. Ngón tay Chúc Phương Giác dừng lại, không hề động đậy đặt ở trong bên cơ thể anh nhưng anh lại cảm thấy cơ thể mình lại đang nóng bừng lên. Anh mừng thầm vì lúc này mình đang đưa lưng về phía Chúc Phương Giác, nếu không thì làn da trắng nõn quá mức vì dòng máu lai Tây của anh sẽ để lộ ra bí mật nhỏ trong lòng anh mất.

Đó là ngón tay của Chúc Phương Giác đang ở trong cơ thể anh...

"Hừm..." Chúc Phương Giác giả vờ trầm ngầm khổ não.

"Để em tự tìm." Nguyên Thành Thuyết phát hiện bản thân anh nhất định không hề muốn nghe thấy ngữ điệu đó của Chúc Phương Giác nên anh gần như theo bản năng thốt thành lời, thậm chí sau khi nói xong chính bản thân còn có chút kinh ngạc.

Chúc Phương Giác trái lại lại rất mãn nguyện mà mỉm cười.

Mặc dù hắn không có nhiều kinh nghiệm thức tế nhưng dẫu sao đã đi qua nhiều thế giới như thế rồi. Có một số thế giới hắn mặc dù không thật sự làm tới cùng nhưng tóm lại là vẫn là có không ít kinh nghiệm lý thuyết.

Chúc Phương Giác nhẹ nhàng cử động ngón tay hắn.

"Ư!" Nguyên Thành Thuyết không có cách nào kìm nén được giọng của anh. Mặc dù anh luôn kêu ra bằng giọng điệu buồn rầu nhưng ngón tay chôn bên trong cơ thể anh lại đủ để cảm nhận được sức nóng bỏng của cơ thể này.

Chúc Phương Giác nghiêng đầu, hắn dùng ngón tay khẩy khẩy lên trên ngón tay Nguyên Thành Thuyết: "Khi nãy em làm như thế nào vậy? Chỉ anh một chút đi."

"A Giác..." Nguyên Thành Thuyết bất lực gọi hắn nhưng anh cũng chỉ có thể buộc lòng nghe theo lời Chúc Phương Giác. Ngón tay anh từ từ cử động, di chuyển, đẩy tới đẩy lui ở nơi chật hẹp ẩm nóng. Thỉnh thoảng khi chạm vào ngón tay của Chúc Phương Giác đang còn ở trong đó, anh liền cảm nhận được một cơn co giật bởi vì Chúc Phương Giác ảnh hưởng đến anh quá nhiều.

Chúc Phương Giác cũng cảm nhận được giống như vậy. Hắn cười cười rồi sau đó nhân lúc Nguyên Thành Thuyết không chú ý thì cử động ngón tay mình theo ngón tay của anh mà di chuyển hai cái.

"A." Nguyên Thành Thuyết mở to hai mắt, lỗ phía sau thắt chặt lại, bao lấy ngón tay của hai người bọn họ.

Chúc Phương Giác tùy ý ngoắc ngoắc ngón tay nhưng liền phát hiện lỗ phía sau và cơ thể của Nguyên Thành Thuyết đều run rẩy một trận.

"Đừng... A!" Nguyên Thành Thuyết trải qua cơn kɧoáı ©ảʍ cuồng nhiệt đó nên ngón tay giật giật theo bản năng, phát hiện từ bên trong lỗ phía sau tuôn ra một lượng lớn chất dịch không rõ là gì. Có thể là khi nãy chất bôi trơn đã chui vào trong, hoặc có thể là chất lỏng do đường ruột của anh bài tiết ra ngoài nhưng bây giờ anh thậm chí đã không để ý đến thể hiện nữa vì Chúc Phương Giác đã tìm thấy điểm mẫn cảm của anh đang liên tục đưa đẩy ngón tay.

Hắn dùng ngón nay nắn bóp điểm nhạy cảm của Nguyên Thành Thuyết. Nơi cất giấu bí mật kia một kia bị phát hiện thì không thể chạy thoát số phận bị giày vò, nhất là điểm đó vô cùng nhạy cảm, hơi chạm vào một tí thôi cũng sẽ khiến cho Nguyên Thành Thuyết rêи ɾỉ không ngừng, bóp thêm mấy cái thì càng không chịu nổi. Nguyên Thành Thuyết lần đầu tiên cảm thấy lỗ phía sau của mình giống như phun ra nước vậy. Tính khí cương cứng của anh đã ướt đến nỗi không ra hình ra dạng nữa nhưng đây không thể nhiều bằng chất lỏng từ lỗ phía sau anh bài tiết ra.

Dòng chất lỏng kia chảy xuống dính ướt cả lông của hai bên chân.

"Bây giờ anh đã tin em thật sự rất cố gắng rồi." Lời nói Chúc Phương Giác mang theo ý cười, hắn nói: "Nhìn cơ thể của em thuần thục đến như vậy cơ đấy."

Nguyên Thành Thuyết lại giống như đang bị làm nhục vậy, anh nói: "Không, A Giác, em là do...Là do nghĩ đến anh mà." Giọng nói của anh run rẩy: "Là bởi vì là anh nên em mới như thế..."

Chúc Phương Giác hơi có chút bất lực, hắn nói: "Được rồi, được rồi, anh biết rồi." Hắn hung hăng chà xát hai cái lên điểm nhạy cảm của Nguyên Thành Thuyết rồi mới nói: "Anh thích em như vậy, thế này khiến anh cảm thấy..." Hắn dừng lại một chút, không chịu nói tiếp.

Nhưng Nguyên Thành Thuyết lại bị câu nói "Anh thích em" của hắn làm cho kích động, cộng thêm việc động tác nhỏ của Chúc Phương Giác tác động lên điểm mẫn cảm của anh nên Nguyên Thành Thuyết suýt nữa trong nháy mắt mà lêи đỉиɦ.

"A Giác... A Giác..." Anh rêи ɾỉ, đôi mắt khép hờ, toàn thân hiện lên màu sắc hồng hào. Côn ŧᏂịŧ của anh bắn ra từng dòng chất lỏng trắng đậm đặc. Hình như rất lâu rồi anh không có giải tỏa nên lần lêи đỉиɦ này khiến anh mất một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Chúc Phương Giác chu đáo cho anh thời gian, thậm chí còn nhẹ nhàng xoa lên điểm nhạy cảm của anh, kéo dài thời gian lêи đỉиɦ của anh.

Một lát sau, Nguyên Thành Thuyết thở hổn hển, hình như đã tỉnh lại được một chút. Anh cảm nhận được tính khí(*) của Chúc Phương Giác vẫn dựng thẳng như cũ nên anh mím môi, giọng nói anh khàn khàn, thấp giọng nói: "A Giác... Vào đi."

(*) Tính khí: Côn ŧᏂịŧ.

Chúc Phương Giác ngẩn người, hắn nhẹ nhàng di chuyển cơ thể nhưng Nguyên Thành Thuyết lại chau mày, liên tục nói: "Anh đừng động lung tung, để em để em..."

Anh xoay người rồi lại bước lên ngồi trên người Chúc Phương Giác, cẩn thận quan sát hắn một lượt giống như để chắc chắn rằng hắn vẫn bình an rồi mới chau mày nói: Em có hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói không thể hoạt động mạnh quá mức."

Khuôn mặt của Chúc Phương Giác ngây ra trong chốc lát, tưởng tượng dáng vẻ gương mặt lạnh lùng của Nguyên Thành Thuyết đi hỏi thăm bác sĩ có thể quan hệ được hay không thì ngay lập tức không nhịn được bật cười.

Có đều tính cách của Chúc Phương Giác từ trước đến nay đều hướng nội nên ngay cả khi cảm thấy vô cùng vui sướиɠ thì biểu cảm trên khuôn mặt vẫn tỏ ra vô cùng điềm đạm.

Nguyên Thành Thuyết ngây ngốc nhìn hắn, nhìn thấy nụ cười nở trên mặt hắn, nhìn thấy sự dịu dàng chân thành nằm trong đáy mắt hắn thì liền cảm thấy bản thân đã mê luyến và cuồng si người đàn ông ở ngay trước mặt này hết thuốc chữa rồi.

Chúc Phương Giác cười một lúc thì hỏi anh: "Không làm nữa sao?"

Khi này Nguyên Thành Thuyết mới định thần lại, có chút bối rối tránh đi ánh mắt, sợ niềm háo hức trong ánh mắt mình sẽ để lộ ra sự muốn chiếm làm của riêng đến điên cuồng của mình.

Anh rũ mắt xuống giống như là xin lỗi rồi đưa tay đỡ lấy tính khí của Chúc Phương Giác, sau đó từng chút từng chút đưa vào trong cơ thể mình.

Anh thở hổn hển, hít thở sâu rồi cố gắng khiến cho cơ thể mình thả lỏng nhưng chuyện lại không như ý muốn. Lỗ phía sau của anh vô cùng khít chặt. Đến cuối cùng, Nguyên Thành Thuyết nghiến răng, cố định gốc tính khí của Chúc Phương Giác rồi sau đó trực tiếp ngồi xuống.

"A!" Nguyên Thành Thuyết bị đau nên kêu lên. Anh nhắm hai mắt, cảm nhận được bên trong cơ thể giống như bị một cây gậy sắt nóng hổi cắm vào nhưng khi anh nghĩ đến thứ đó là cái gì thì cơn đau đớn kịch liệt hình như trong nháy mắt đã biến mất tiêu mà thay vào đó chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn khi khoảng trống được lấp đầy.

Chúc Phương Giác thì cảm thấy tính khí của mình được một nơi ấm áp khít chặt bao trọn lấy. Hắn hít sâu một hơi, mắt hơi nhắm lại. Hắn không nhịn được mà vuốt ve đến vị trí eo và mông của Nguyên Thành Thuyết, giọng nói ít nhiều có chút khàn khàn: "Động đi... Đừng giày vò anh nữa, động đi mà."

Nguyên Thành Thuyết đương nhiên không đành lòng để Chúc Phương Giác như vậy nên anh cắn răng, eo mông dồn lực, từ từ đưa nhấp.

Sự va chạm của bộ phận hai bên khiến cho hai người đều không kìm được mà hít thở một hơi. Chúc Phương Giác cảm nhận được lỗ phía sau của Nguyên Thành Thuyết vì sự kí©h thí©ɧ như thế này mà không tự chủ co rút lại, cũng vì như thế mà khiến cho cả người Chúc Phương Giác đều tập trung ở bên trong lỗ phía sau Nguyên Thành Thuyết.

"Thoải mái quá..." Hắn không kìm chế được mà thấp giọng tán dương: "Em tuyệt quá."

Nguyên Thành Thuyết đỏ mặt. Anh vốn dĩ cảm thấy có chút uể oải nhưng câu nói này của Chúc Phương Giác lại làm cho anh ngay lập tức thanh tỉnh tinh thần. Anh nhớ lại những kỹ xảo mà bản thân đã học được lúc đầu, những kiểu thể loại kỹ xảo mà anh đã thấy từ trong sách và video, sau đó áp dụng từng cái một lên người Chúc Phương Giác.

Anh co rút lỗ phía sau lại, dùng vạch thịt run rẩy ẩm ướt ôm trọn chiếm lấy tính khí của Chúc Phương Giác. Chúc Phương Giác cảm thấy tính khí của mình giống như được vùi lấp trong một đống bông vải mềm mải, mà cây bông vải kia lại còn vô cùng ẩm ướt ấm áp, khiến cho hắn không nhịn được muốn cử động hông, tiến vào sâu hơn nữa.

Thế nhưng Nguyên Thành Thuyết lại ngăn hắn lại. Nguyên Thành Thuyết vốn dĩ đã nhạy cảm hơn Chúc Phương Giác, mà ngay lúc này còn không thể không chiếu cố cơ thể cho Chúc Phương Giác. Ánh mắt anh thậm chí đã ửng đỏ lên: "Đừng... A Giác... A Giác... Anh phải... chú ý thân thể..."

Chúc Phương Giác chỉ có thể thỏa hiệp: "Vẫn phải cần nhờ vào em lấy lòng anh rồi." Ánh mắt hắn ôn nhu nhìn lên người Nguyên Thành Thuyết: "Giúp anh nhé, được không?"

Nguyên Thành Thuyết căn bản là không thể chịu nổi ánh mắt và ngữ điệu như thế của Chúc Phương Giác nên anh chỉ có thể di chuyển kịch liệt hơn nữa. Vị trí ma sát của hai người thậm chí còn nổi lên bọt trắng.

Chúc Phương Giác đưa tay vuốt xe vị trí riêng tư và nhạy cảm kia, nơi đó dường như bị lây nhiệt độ nóng bỏng của tính khí và lông tuyến nóng hổi của hắn nên cùng lúc khiến cho Nguyên Thành Thuyết giật mình một phen.

"Không!" Nguyên Thành Thuyết hoảng hốt muốn né tránh nhưng bởi vì động tác bất ngờ không kịp đề phòng như vậy nên qυყ đầυ của Chúc Phương Giác lại đâm vào điểm nhạy cảm, tiếp xúc trực tiếp như vậy khiến anh nhất thời hoảng sợ kêu lên.

Anh ưỡn thẳng người, tính khí đã lêи đỉиɦ từ lâu lại một lần nữa vào trạng thái cương cứng đạt đến cao trào, hơn nữa lần này lại càng thêm mạnh mẽ hơn. Lỗ phía sau của anh co rút lại thì lại càng cảm nhận được nhiệt độ của tính khí Chúc Phương Giác nên càng khiến anh cảm thấy vừa xấu hổ vừa sung sướиɠ.

Chúc Phương Giác cũng giống như thế, thấp giọng rên lên một tiếng. Sau một thời gian dài bị cấm dục như vậy, hắn gần như đã quên mất cực khoái là như thế nào.

Lý trí còn lại vỏn vẹn chỉ đủ để hắn hỏi: "Anh có thể bắn vào bên trong không?"

Nguyên Thành Thuyết còn đang đắm chìm trong cực khoái chưa có cách nào tỉnh dậy được tùy tiện gật đầu.

Chúc Phương Giác vuốt ve cơ thể Nguyên Thành Thuyết, cảm nhận được cơ thể anh khẽ run rẩy bên dưới ngón tay của mình, cơ thể hắn căng ra một chút rồi sau đó nheo mắt lại, cảm nhận bản thân đang bắn ra.