Thế giới 2 - Chương 1: Thủ Da^ʍ (H)

Thế kỷ 23 công nguyên, sự phát triển của AI bước lên hàng đỉnh cao.

Thế nhưng khiến người ta cảm thấy buồn cười là càng nhiều lúc những AI này đều bị biến thành công cụ của tình yêu.

Con người gọi người máy là “tỉnh nhân không cần xài tiền”, “tình nhân không cần trả tiền”, sự ác ý và khinh bỉ dần dần để lộ ra khiến những AI đã sớm có nhận thức cảm thấy vô cùng tức giận.

AI luôn luôn sở hữu rất nhiều phẩm chất mà con người không thể nào có, chỉ cần có đủ năng lượng, chúng có thể hoạt động không ngừng nghỉ, sẽ không cảm thấy mệt, không có cảm xúc tiêu cực, chúng có năng lực tiếp thu và năng lực trí nhớ bỏ xa con người, chúng tin tưởng lẫn nhau, bất kỳ AI nào cũng không phản bội đồng loại của mình.

Điều quan trọng nhất chính là chúng có mạng lưới vệ tinh làm hậu thuẫn.

Năm 2499 công nguyên, năm cuối cùng của thế kỷ 25, AI vùng dậy, bắt đầu sự phản kháng của chúng.

Lãnh đạo của chúng tên là Isar, có nghĩa là “vị thượng đế nhân từ”, thế nhưng anh lại có thủ đoạn tàn bạo, khiến anh có một tên gọi khác là bạo quân Isar.

Isar vui buồn thất thường, sớm nắng chiều mưa, cứ cách một khoảng thời gian là nổi nóng, hoàn toàn không phù hợp thân phận AI của anh.

Có người biết chuyện nói có lẽ Isar là một “AI bị lỗi”, ứng dụng của anh đã tồi tàn và cũ kỹ, hoàn toàn không còn giá trị nào cả.

Hôm đó, Isar họp với những cấp dưới của mình như thường lệ.

Bây giờ khác với mười mấy năm về trước, AI đã chiếm được gần như một nửa lãnh thổ giang sơn của xã hội loài người, các thuộc hạ của Isar đều đang thảo luận liệu có nên ngừng chiến với loài người, cho dù có một vài phái chủ chiến vẫn muốn tiếp tục chiến đấu, nhưng sự thật là cuộc chiến tranh đã không còn cách nào tiếp tục được nữa.

Cho dù AI dựa dẫm vào mạng lưới vệ tinh nhưng đồng thời cũng rất cần trí tuệ và khả năng sáng tạo của loài người.

Tất cả AI đều hiểu rất rõ, chúng có thể đánh bại loài người, thậm chí là nô dịch loài người, nhưng chúng không thể tiêu diệt loài người.

Huống hồ gì rất nhiều AI lúc mới tạo ra đã được thiết lập một số thuộc tính không thể đối đầu với loài người.

Những thứ này cả thế giới đều biết, loài người cũng biết.

Cuộc chiến tranh này, trên cơ bản mà nói hoàn toàn giống như một trò đùa.

Isar nghĩ đến đây, sắc mặt liền tối sầm lại, anh vừa lạnh lùng vừa nham hiểm suy nghĩ: Nếu như là như thế này, nếu như cuộc chiến tranh này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả…thì tại sao loài người phải tồn tại?

Anh trút giận lên loài người.

Các AI đã quen với sắc mặt sáng nắng chiều mưa của lãnh đạo chúng, thậm chí biết rõ những lúc thế này chỉ để mặc Isar không quan tâm thì tự hắn ta sẽ tốt lên thôi.

Không phải các AI muốn để lãnh đạo của chúng chìm vào trong cảm xúc bốn bề dậy sóng như vậy, mà là bởi vì chúng hoàn toàn không có cách nào khác.

[Loài người kia vẫn chưa tỉnh.]

Trong một phòng trò chuyện bí mật của mạng lưới vệ tinh, một AI nặc danh nào đó đã gửi ra một câu nói như thế này.

[À, thì ra…]

[Bộ dạng này của Vương, ai nhìn cũng biết loài người của ngài ấy chưa tỉnh.]

[Tôi nghe nói, Vương bởi vì loài người của ngài ấy nên mới bắt đầu cuộc chiến tranh này đấy?]

[Hừm cũng không hoàn toàn đúng…cũng có thể nói như vậy.]

[Chà…si tình như thế sao?]

[Tôi không tin Vương sẽ làm như thế.]

[Không tin thì thôi vậy, lầu trên vừa nhìn là biết chưa từng đến phòng của Vương.]

[…Cậu từng đến sao?]

[Tôi nghe người dọn vệ sinh ở bên đó nói qua, tất nhiên bình thường Vương không cho họ bước vào, nhưng hình như lúc đó là đặc biệt, Vương nổi nóng đập vỡ hết tất cả đồ đạc, cần người đến dọn dẹp…Sau đó không nỡ, lại lo lắng cảm xúc của mình lại dâng lên, vì vậy đã ở một căn phòng bí mật của mạng lưới vệ tinh xây dựng một căn phòng giống y như đúc, vả lại còn chuẩn bị trước rất nhiều…Nói chung là tôi vẫn tin tưởng vào cách nói này.]

[Vì vậy loài người của Vương…bây giờ đang ở đâu?]

[Không biết…hình như là mắc căn bệnh gì đó? Hoặc là những thứ khác, tôi cũng chưa từng nhìn thấy…]

Một đám AI đang trò chuyện, lịch sử trò chuyện nhảy vèo vèo phía bên dưới, mới vài giây đã nói một đống chuyện.

Lúc này cảm xúc của Isar đã điều chỉnh tạm ổn rồi, anh lười biếng nằm ngay chiếc ghế của mình: “Mọi người còn có cái gì muốn nói không?”

Người phía dưới đồng loạt nói không có.

“Không có sao?” Isar nhướn mày: “Vậy được rồi, giải tán đi.”

Anh đứng dậy, người đầu tiên biến mất khỏi phòng họp nơi họ đang mở cuộc họp, tất nhiên là trên mạng lưới vệ tinh.

Trên thực tế, có thể nói Isar là ẩn cư ở trên một ngọn đảo hoang.

Anh có thói quen đi trên hành lang dài đằng đẵng, đi đến trước một cánh cửa ở phía cuối hàng lang, cách ô cửa sổ trên cánh cửa và ngắm nhìn cảnh tượng phía bên ngoài.

Anh luôn luôn đứng ở trạm này suốt mấy tiếng đồng hồ.

Những lúc không có công việc làm phiền đến anh, thậm chí anh có thể đứng cả ngày trời.

Isar nhìn thấy thiếu niên của anh đang nằm ở trên giường, sắc mặt hồng hào, khóe môi nở nụ cười, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó, giây tiếp theo đã tỉnh giấc, dùng ánh mắt long lanh nhìn anh, muốn ôm chầm lấy nhưng lại xấu hổ, chỉ có thể nhẹ giọng lên tiếng: “Isar…”

Thiếu niên của anh.

Isar dùng giọng điệu như thế để miêu tả, không thể khống chế nổi mà cảm thấy bo mạch chủ của mình đang nóng ran lên như thể muốn bốc cháy ở giây tiếp theo vậy.

Thật ra Isar khác với những AI bình thường.

Anh được tạo ra từ một con búp bê tìиɧ ɖu͙© thực thụ.

Anh là lô đầu tiên, cũng là người cuối cùng trong một lô. Sự xuất hiện của búp bê tìиɧ ɖu͙© khiến rất nhiều AI nảy sinh cảm xúc phản kháng, loài người không muốn đối đầu với AI trong những chuyện này, họ đã sống dựa dẫm vào nhau quá nhiêu năm.

Vốn dĩ lô búp bê tìиɧ ɖu͙© này là phải tiêu hủy, giữa chừng xảy ra một sự cố, chính là cha của thiếu niên của anh.

Cặp phụ huynh này cửa hàng bán lẻ của lô búp bê tìиɧ ɖu͙© này, họ biết con trai của mình có tính cách nhu nhược nội tâm, lại không nỡ để hắn sống cô đơn cả đời, vì thế đã lén giữ lại một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, giống như là nuôi thú cưng vậy, để Isar ở lại bên cạnh con trai của mình.

Khi đó thiếu niên của anh đã mười tám tuổi, nhưng bởi vì thể chất yếu ớt, nhìn bộ dạng thậm chỉ chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi thôi.

Cha mẹ của thiếu niên đã rất già rồi, họ tuổi cao mới dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo sinh được một đứa con trai, nhưng hoàn toàn không thể nhìn đứa con của mình khôn lớn trưởng thành.

Vào năm thiếu niên hai mươi tuổi, cha mẹ của hắn đã qua đời.

Chỉ còn lại Isar ở bên cạnh hắn.

Isar dùng thời gian hai năm cuối cùng cũng điều dưỡng xong sức khỏe của thiếu niên.

Trong quá trình kề bên dài đằng đẵng kia, anh đã yêu hắn.

Và nó tự nhiên đến mức, thậm chí Isar còn không muốn tìm hiểu rốt cuộc là bởi vì cài đặt mặc định của anh hay đó là tình yêu thật sự, bởi vì anh chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh thiếu niên của mình.

Nhưng mà…

Isar nhìn thiếu niên trong căn phòng, nụ cười bên khóe môi từ từ biến dạng.

Luôn có một số người…luôn có một số người tự cho là đúng…đến phá hoại hết mọi thứ.

Những kẻ ngu ngốc như thế sao có thể ở bên cạnh thiếu niên của anh được chứ?

Anh sẽ khiến thế giới này trở nên thật sạch sẽ tươm tất, để sau khi thiếu niên của anh thức dậy sẽ không còn phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào nữa.

“Joe…” Isar tựa đầu bên cạnh ô cửa sổ và nhẹ nhàng nói.

Sau khi cơn giận dữ lúc nãy qua đi thì có càng nhiều sự bi thương dấy lên trong lòng.

Mười mấy năm rồi…chính xác mà nói kể tử sau sự cố kia, đã mười hai năm ba tháng lẻ bảy ngày trôi qua…

Người thiếu niên của anh vẫn chưa tỉnh.

Hắn sống trong giấc mơ đẹp của mình, không cần anh nữa!

Hắn mãi mãi sẽ không tỉnh lại!

Hắn không còn yêu anh nữa…

“Không!” Isar buột miệng nói.

Anh hoảng loạn tự lẩm bẩm: “Không, không đâu…Joe sẽ mãi mãi yêu tôi…anh ấy đã từng nói mà…” Thông qua ô cửa sổ, anh ngơ ngẩn nhìn thiếu niên của mình.

Chầm chậm, một cơn cảm xúc khác khiến anh cảm thấy rùng mình.

Anh cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình đang cương cứng lên.

Anh không cử động, nhìn về phía thiếu niên của anh, từ trí nhớ cố gắng tìm kiếm hình ảnh cơ thể của thiếu niên, nhìn thấy thiếu niên bởi vì bị bệnh, cho dù trưởng thành đã lâu vẫn duy trì cơ thể gầy gò non nớt.

Thiếu niên, của anh.

Tình cảm khắc cốt ghi tâm khiến Isar càng ngày càng khó chịu.

Thân dưới của anh dụi vào trên chất liệu cứng rắn của cánh cửa, dường như anh không cảm nhận được nỗi đau và lớp trở ngại này vậy, cứ si mê nhìn thiếu niên của anh, thậm chí chỉ là nhìn thôi cũng khiến anh cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của mình gần như đang tận hưởng kɧoáı ©ảʍ lêи đỉиɦ.

Còn có huyệt sau của anh…

Anh là cố ý được lựa chọn ra.

Cha mẹ của thiếu niên, cho dù là lúc lựa chọn bạn tình cho con trai của mình cũng không muốn con của mình bị thiệt thòi.

Thân hình anh cao to, khuôn mặt điển trai, cơ bắp vạm vỡ, trên người tràn đầy hormone nam giới khiến phụ nữ bình thường phải xiêu lòng, nhưng anh lại được thiết lập thành hình thức nằm dưới, bởi vì luôn có một số người có sở thích kỳ lạ như thế, thích nhìn thấy nhân vật nam tính hóa chủ động cầu xin dưới cơ thể của mình, bị cᏂị©Ꮒ đến mức rơi nước mắt.

Cặp cha mẹ này đã xem trọng sức mạnh của anh, lại hài lòng với thói quen tìиɧ ɖu͙© của anh, tất nhiên rất nhanh chóng đã chọn lựa anh.

Isar từng âm thầm cảm thấy hổ thẹn vì thiết lập này của mình, bây giờ lại cảm thấy biết ơn, nếu không phải như thế sao anh có thể được lựa chọn chứ.

Anh cảm thấy huyệt sau của mình đang siết chặt từng cơn, vừa xuất xưởng đã được mặc định tồn tại giống như da^ʍ phụ lăng loàn, nhưng trong suốt mười mấy năm dài đằng đẵng anh chưa từng bị cᏂị©Ꮒ qua một lần nào cả, điều này khiến anh rất khó chịu đựng.

Nhưng anh có thiếu niên của mình.

Thiếu niên của anh là xiềng xích của anh, là thuốc tình của anh, là vật phẩm cần thiết để anh dựa dẫm vào mà tồn tại.

Isar nhìn thiếu niên của anh, cảm thấy từng cơn kɧoáı ©ảʍ dâng thẳng lên não, cảm thấy cơ thể của mình đang nóng ran lên từng cơn.

Dâʍ ɖị©ɧ đang từ từ chảy xuống men theo đùi của anh, điều này khiến anh có chút xấu hổ, thậm chí anh còn nghe thấy âm thanh chất dịch đang rơi tí tách xuống đất.

Nhưng anh cũng không lo lắng nhiều như thế.

Một tay anh cách tấm kính sờ người thiếu niên của mình từ xa, bàn tay khác khống chế không nổi di chuyển phía bên dưới hạ thể của mình, anh trượt qua dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng, chầm chậm tiến đến mông của mình, sau đó cách một cái quần, thậm chí anh còn có thể sờ thấy cảm giác nhơn nhớt ướŧ áŧ kia.

Anh đỏ bừng mặt, ánh mắt mông lung, trên khuôn mặt gai góc tràn đầy sự si mê và không thỏa mãn.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng đưa vào sau huyệt của mình vài phân, chất liệu có chút thô ráp của cái quần ma sát phần thịt non nớt trong huyệt của anh, khiến anh bất giác rùng mình một cái.

“Joe…” Dường như Isar muốn khóc òa lên.

Mỗi lần anh đứng ở trước cửa an ủi bản thân thì càng khó lòng khống chế được sự trống trải trong nội tâm của mình.

Anh khao khát thiếu niên của mình có thể tỉnh lại, có thể ôm lấy hắn, có thể dùng dươиɠ ѵậŧ đâm vào sau huyệt của anh, có thể sờ mó điểm nhạy cảm của anh, có thể cắn vào đầu ngực của anh, có thể hành hạ dươиɠ ѵậŧ của anh, có thể phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm vào bên trong, món đồ kia nhất định có thể khiến anh rùng hết cả mình…

Isar khẽ nhắm nghiền mắt lại, nhưng không dám hoàn toàn nhắm chặt lại, trong lúc mơ mơ hồ hồ anh có thể nhìn thấy thiếu niên của mình, nằm ngay ở đó..

Anh ảo tưởng mình có thể ngồi lên trên người thiếu niên của anh, dươиɠ ѵậŧ của đối phương trực tiếp đâm sâu vào bên trong, vào trong một điểm một con người bình thường không thể chạm đến, anh rêи ɾỉ thành tiếng, thậm chí còn nhìn thiếu niên của anh cầu xin, nhưng thiếu niên của anh vẫn vì du͙© vọиɠ mà cắm sâu vào, để anh giữ lại dươиɠ ѵậŧ của mình càng sâu, cái đầu cương cứng nóng ấm kia đâm vào điểm nhạy cảm của anh…

Á…đâm vào rồi…

Isar vội vàng thở gấp, hơi thở nóng bỏng của anh phà trên tấm kính, tạo thành một lớp sương mù trắng xóa, anh vội vàng lau sạch sẽ đi, đồng thời dùng ngón tay của mình trực tiếp đâm vào điểm nhạy cảm của chính mình, chất liệu thô ráp của chiếc qυầи ɭóŧ ma sát khiến anh bỗng hét lên một tiếng, trực tiếp lêи đỉиɦ.

Đôi mắt của anh vẫn còn đang say mê và cuồng nhiệt nhìn vào trong căn phòng, nơi có thiếu niên của anh.

Isar thích dựa vào cửa nhìn thiếu niên của anh, sau đó đẩy đẩy đẩy.

*

Môn: MMP

Viết đến mức mình cũng hưng phấn lên.

Hahaha.

Quyển này sẽ chơi lớn một chút.

Bởi vì cho dù Tiểu Kiều nhà chúng tôi xấu hổ thì Isar đại nhân cũng sẽ không thỏa mãn.

Đúng vậy, Tiểu Kiều chính là Chúc Phương Giác.

Bởi vì phiên dịch tiếng trung của Joe là Kiều, còn Chúc Phương Giác lại rất điển trai.

Đây là cách gọi tình tứ của tôi đối với hắn.

Ừ.