Thế giới 3 - Chương 4: Giá Trị Sức Mạnh

Sáng sớm hôm sau, Chúc Phương Giác rời giường, trong lòng vẫn còn nhớ tới chuyện tối hôm qua Ngôn Bất Tứ chưa nói xong.

Chỉ là Ngôn Bất Tứ cũng không sốt ruột, y chậm rãi chờ Chúc Phương Giác rửa mặt xong, lúc ăn điểm tâm, Chúc Phương Giác cuối cùng cũng nhịn không được: "Ngôn thúc, tối hôm qua thúc đồng ý nói chuyện cha mẹ ta cho ta nghe.”

Ngôn Bất Tứ nói: "Ăn cơm trước đã.”

Chúc Phương Cảm tức giận: "Lần nào cũng phải làm những thứ khác trước, thúc qua loa lấy lệ với ta!”

Ngôn Bất Tứ dở khóc dở cười, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Sau khi ăn xong ta nhất định sẽ nói cho con biết.”

Chúc Phương Cảm trong lòng ngứa ngáy, ăn rất nhanh, nhưng Ngôn Bất Tứ lại dặn dò hắn: "Ăn từ từ thôi.”

Ngôn Bất Tứ nhìn chằm chằm muốn canh chừng hắn, Chúc Phương Giác cũng chỉ có thể giảm chậm tốc độ, nội tâm sụp đổ.

Chờ tới lúc Chúc Phương Giác thật vất vả mới ăn xong, vừa chuẩn bị rửa tai lắng nghe thì lại có một người đệ tử chạy vào, chính là đồ đệ nhỏ nhất La Thường An, miệng hắn ta hô to: "Sư tôn, không xong rồi không xong rồi!”

Ngôn Bất Tứ theo bản năng nhíu mày: "Hoảng hốt cái gì." Nói xong nhìn về phía Chúc Phương Giác, thấy Chúc Phương Giác quả thật có vẻ mặt bất ngờ, cũng chỉ có thể làm ra khẩu hình "Xin lỗi", ngược lại hỏi La Thường An mới chạy vào, "Xảy ra chuyện gì?”

La Thường An không nhìn thấy ánh mắt hai người giao nhau trên bàn ăn, vẻ mặt vẫn bối rối như trước: "Sư tôn, những người ngoài cuộc nói đại sư tỷ hôm qua làm giả kết quả dò linh hồn, kiên quyết muốn áp giải đại sư tỷ đi!”

Ngôn Bất Tứ giận dữ: "Hoang đường!”

Chúc Phương Giác cũng nhíu mày.

Hắn nhất thời có chút không rõ nguyên nhân tại sao các thế lực đó lại nhất định phải gây chuyện với đỉnh Giang Thượng, thậm chí ngay cả giao tình ngày thường cũng không để ý, huống hồ vì sao nhất định phải nói làm giả? Bọn họ có bằng chứng gì?

Lúc này Ngôn Bất Tứ nói: "Tình huống bây giờ thế nào? Các trưởng lão có thể xuất hiện không?”

"Lúc đệ tử tới đây, các trưởng lão đã tới, đang giằng co bên ngoài chỗ ở của đại sư tỷ, đệ tử thấy tình huống không ổn, lập tức chạy tới…. Tổng cộng thời gian chưa tới một nén hương!”

Ngôn Bất Tứ nghe thấy các trưởng lão đã đến, ánh mắt lóe lên, y lạnh lùng nói: "Con đợi chút, ta thay một bộ quần áo lập tức theo con đi qua đó.”

Nói xong, y tỏ ý muốn Chúc Phương Giác đi theo y, hai người liền đi vào trong phòng.

Chúc Phương Giác không rõ nguyên nhân, lo lắng nói: "Sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Ngôn Bất Tứ khẽ lắc đầu: "Đừng hoảng hốt. Sợ là Thường An quá luống cuống nên mới chạy đến tìm ta, bọn họ không dám nháo ra chuyện gì, huống hồ các vị trưởng lão cũng ở đây... Thay quần áo trước đi.”

Chúc Phương Giác ngoan ngoãn gật đầu, chuẩn bị mặc quần áo, nhưng mà quần áo thế giới này trông rất kỳ quái, hắn lâu rồi không đến thế giới này, lại vụng về, một lúc lâu cũng chưa mặc xong.

Ngôn Bất Tứ mặc quần áo của mình xong, xoay người nhìn hắn, nhất thời cười khẽ.

Chỉ thấy Chúc Phương Giác luồn vào trong tay áo, tay lại theo cổ áo luồn ra ngoài, vẻ mặt còn vô cùng rối rắm, dường như đang nghi hoặc tại sao mình lại biến thành như vậy, tình cảnh này thật sự rất buồn cười.

Chỉ là vừa nghĩ đến lúc Chúc Phương Giác như vậy, ý cười trên mặt Ngôn Bất tứ chợt biến mất. Y mím môi, đôi mắt hơi trầm xuống, đi lên trước, nhẹ giọng nói: "Để ta mặc quần áo giúp con.”

"A... Được rồi." Chúc Phương Giác không hề cảm thấy phiền phức chút nào, "Bộ quần áo này thật khó mặc, phải có Ngôn thúc giúp ta mới được.”

Ngôn Bất Tứ lắc đầu: "Thật sự quá vụng về..."

"Nào có! Tại sao Ngôn thúc lại nói như vậy ta chứ.”

"Vậy tại sao con không mặc được?"

"Ta..." Chúc Phương Giác theo bản năng dừng lại, một lát sau, hắn mới nói, "Ngôn thúc, thúc vẫn không bỏ qua được chuyện đó, đúng không?”

"Làm sao ta có thể bỏ qua được?" Ngôn Bất Tứ vừa mặc quần áo cho Chúc Phương Giác, vừa hời hợt nói, chỉ là ý tứ trong lời nói kia lại làm cho tâm tình Chúc Phương Giác trở nên nặng nề, "Con đột nhiên mất tích, ta tìm khắp thế giới này cũng không tìm được thần hồn của con, có lẽ con người duy nhất trên đời này có thể khiến ta bó tay.”

"Ngôn thúc..." Chúc Phương Giác kinh ngạc.

Lúc này, hắn không muốn lợi dụng dáng vẻ giả ngu của nguyên chủ đối phó với sự cưng chiều của Ngôn Bất Tứ.

Hắn chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu ta lại biến mất, Ngôn thúc có thể bắt ta trở về sao?”

"..." Ngôn Bất Tứ nhìn hắn, con ngươi thâm trầm như biển, "Tất nhiên.”

"Như vậy không phải là được sao?" Chúc Phương Giác cố làm ra vẻ thoải mái.

Ngôn Bất Tứ cũng không xoắn xuýt đề tài này nữa, ngược lại buộc tóc cho Chúc Phương Giác.

Chúc Phương Giác biết chuyện này xem như tạm thời trôi qua, nhưng đây cũng chưa phải là chấm dứt. Ngôn Bất Tứ vừa rồi không hỏi vì sao hắn lại đi thế giới khác, cũng không hỏi hắn vì sao lại có thể trở về, càng không tò mò lực lượng thần bí sau lưng hắn.

Điều này làm cho lòng Chúc Phương Cảm vô cùng nặng nề.

Mấu chốt nhất chính là, trong thế giới hắn đã trải qua, Ngôn Bất Tứ là người có giá trị sức mạnh cao nhất.

Chúc Phương Giác chân thành cầu nguyện, vị đại lão kia ngàn vạn lần đừng nóng nảy, hoặc là phát hiện hắn đi đâu.

Dù sao vị đại lão kia tính tình nóng nảy, không cưng chiều hắn như Ngôn Bất Tứ, nếu thật sự bị phát hiện... Có lẽ hắn sẽ phải cầu cứu hệ thống.