Thế giới 3 - Chương 5.1: Không Thuần Thục

Sau khi thay quần áo, bọn họ ra sảnh ngoài.

La Thường An đang đợi hai người họ. Trong thời gian này, hắn ta dường như bình tĩnh lại không ít, cũng chú ý tới Chúc Phương Giác, vừa nhìn thấy có chút kinh hỉ: “Di, Giác ca! Ngươi tỉnh rồi?”

Chúc Phương Giác trêu tức liếc hắn ta một cái: “Tiểu An An giờ mới phát hiện ra ta, thật thất vọng nha.”

La Thường An đột nhiên nhăn mặt: “Giác ca, ngươi không biết…”

“Được rồi.” Ngôn Bất Tứ thản nhiên đánh gãy cuộc nói chuyện của bọn họ: “Có người đến chơi, đưa họ vào đi.”

Lời này tuy rằng không chỉ đích ai trong hai người nhưng La Thường An rất tự giác xoay người đi ra ngoài mời khách vào.

Chúc Phương Giác âm thầm bật cười.

Lúc trước hắn ở cùng Ngôn Bất Tứ không ít lần gặp mấy đệ tử. Hợp ý hắn nhất chính là La Thường An, đứa nhỏ này lúc đó mới mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt cả ngày lúc nào cũng bực bội. Là một cậu bé rất đáng yêu.

Ngôn Bất Tứ thì đang nghĩ đến chuyện khác.

Giám hồn thư tuy rằng quan trọng, lại có thể thu hút nhiều gia tộc đến như vậy. Ở đỉnh cao làm ra tư thế hung hãn như thế gây sự, chỉ sợ bên trong sẽ có tranh chấp, chỉ cần nhìn gia tộc nào không nhịn được trước nhảy ra thôi.

Quả nhiên bây giờ, Vân Nghiêu Điện có người tới thăm…Xem ra là có người nhịn không được.

Chốc lát, La Thường An dẫn mấy người vào trong.

Ngôn Bất Tứ vừa nhìn thấy người, lông mày hơi nhướng lên.

Phùng, Tề, Phó, Thương, bốn gia tộc có liên quan đến cuộc điều tra vào ngày hôm trước.

Ngôn Bất Tứ nói: “Người tới là khách, Thường An, dâng trà.”

“Dạ, sư tôn.”

Lúc này La Thường An ngoan ngoãn nghe phân phó, có thể thấy so với ba năm trước tiến bộ không ít.

Chúc Phương Giác lúc này hoàn toàn ở trạng thái xem kịch. Thông tin hệ thống cung cấp cho hắn không để cho hắn hiểu rõ cục diện bây giờ, có lẽ hiện tại mấy người này đến có thể giúp hắn biết thêm vài điều.

Người tới có bốn người, đều là nam.

Chúc Phương Giác trước nhìn Phùng gia. Đệ tử Phùng gia mặc áo choàng nguyệt sắc, rất dễ nhận ra. Nhưng vừa nhìn hắn giật mình theo bản năng kêu ra tiếng: “Cậu…”

Tộc nhân Phùng gia kia nghe thấy hắn nói, cũng lập tức nhìn lại, nhất thời kinh hỉ nói: “Giác Nhi…” Người này, là huynh trưởng của mẫu thân hắn Phùng Tuyết Khế, Phùng Tuyết Húc.

Tướng mạo Phùng Tuyết Húc đoan chính ôn hòa, vừa thấy đã có thể thấy rất có trách nhiệm, lại một thân chính khí cùng nho nhã, dễ gây cảm tình với người khác.

Người cậu này có thể xem như là người duy nhất trong Phùng gia chiếu cố Chúc Phương Giác. Năm đó nhiều lần ông tay đến đảo Thanh Trúc thăm họ. Nhưng sau khi Phùng Tuyết Khế qua đời, không còn lui tới nhiều nữa. Lúc này gặp lại, thật sự là ngoài ý muốn.

Bọn họ kinh hỉ gặp lại nhau, đã có người nhìn không thích, chính là người có Tề gia trước có mâu thuẫn với Phùng gia. Người này là Tề Xa Bình, tướng mạo tuy anh tuấn nhưng mặt mày thật đáng khinh làm mất chính khí, hiện ra vẻ ngoài tiểu nhân.

Lúc này, hắn ta ở đó trào phúng nói: “Ôi, thật là một cảnh đoàn tụ cảm động.”

Phùng Tuyết Húc còn chưa kịp nói thì vị mặc trang phục màu đen Thương gia kia đã vội vàng ngăn lại: “Đừng nháo đừng nháo, chúng ta đến chính là vì chính sự.”

Người này tên là Thương Nguyệt Danh, là Giám hồn sư xuất sắc trong thế hệ. Nghe nói có năng lực ‘Thoáng nhìn đoạn sinh tử’. Dáng người cường tráng, chỉ là tướng mạo trông hàm hậu, nhìn thấy tính tình có chút mềm mỏng.

Đến lúc này, chỉ có vị tộc nhân của Phó gia là chưa lên tiếng nói chuyện.

Người này tên là Phó Hàn Ngự. Người này có tướng mạo cùng khí chất nổi bật nhất trong bố người, hắn ta một thân mặc một trường bào màu lam, cao ráo đoan chính, khuôn mặt tuấn mỹ, trên mặt còn mang nét cười thản nhiên. Cũng không sốt ruột xuất đầu, chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhìn nhìn một thụ mộc an tĩnh trong rừng.

Chúc Phương Giác cùng Phùng Tuyết Húc chào hỏi nhau, nhưng bây giờ không thích hợp ôn lại chuyện cũ cho nên bỏ qua. Ánh mắt ngược lại đánh giá những người khác, chính là vì vậy mới thấy đã bị Phó Hàn Ngự hấp dẫn.

La Thường An vừa lúc đem trà lên mời khách, bốn người ngồi xuống. Ngôn Bất Tứ nhân tiện hỏi: “Chư vị hôm nay đến có chuyện gì?”

Y rõ ràng làm bộ không biết chuyện Ngôn Kính Linh bên kia. Chỉ có quan tâm đến bốn người trước mặt, dù sao bên kia có trưởng lão vẫn đáng tín nhiệm.

Vẫn là Tề Xa Bình đầu tiên nói, ngữ khí thần bí nói: “Không biết Ngôn phong chủ có nghe qua chuyện giám hồn thư bị mất trộm chưa?”

Lời này vừa nói ra, Chúc Phương Giác không nhịn được lộ ra ý cười, ngự khí lại kỳ quái: “Dù sao…Cũng đã một tháng, khẳng định đã nghe qua.”

La Thường An cảm thấy xấu hổ, quay đầu cúi đầu ho khan một tiếng cố nín ý cười lại.

Tề Xa Bình hoàn toàn không nhận ra, tiếp tục nói: “Nhưng không biết Ngôn phong chủ có nghĩ đến, vì sao việc này xảy ra?”