Thế giới 3 - Chương 5.2: Không Thuần Thục

Ngôn Bất Tứ khẽ nhíu mày, lời sắc bén này của người này khiến y khó chịu, chỉ nói: “Cũng không muốn biết.”

Tề Xa Bình nghẹn lời.

Phùng Tuyết Húc bởi vì có quan hệ với Chúc Phương Giác, coi như có thể với được một chút Ngôn Bất Từ, lúc này đứng ra làm hòa cười: “Ngôn phong chủ có điều không biết. Trước đó vài ngày không biết từ đâu có một lời đồn: nói trong giám hồn thư có cất giấu ấn đồ long mạch. Lời đồn này truyền khắp nơi dẫn đến ồn ào huyên náo, khắp nơi đều đi truy tìm Giám Hồn Thư mất tích. Mấy nhà chúng tôi hoài nghi có người có mưu đồ với long mạch nên mới trộm giám hồn thư…Nói thực ra, không ít gia tộc đều hoài nghi việc này, bằng không cũng không dám tự mình đến đây làm phiền tới ngài ra mặt, người xem…”

“Ấn đồ long mạch…” Ngôn Bất Từ thoáng trầm ngâm: “Ngọn nguồn của lời đồn đãi có tra qua chưa?”

“Tất nhiên là đã tra rồi, nhưng kết quả không rõ ràng.”

Lúc này, người vẫn luôn yên lặng Phó Hàn Ngữ bỗng nhiên mở miệng nói: “Không dối gạt Ngôn phong chủ, vốn Phó gia không muốn quan tâm đến chuyện này. Chính là sau khi nghe lời đồn đãi, Phó gia mới không thể không nhập cuộc.”

Ngôn Bất Tứ cũng không nói gì chỉ là lạnh lùng theo dõi hắn ta.

Vẫn là Chúc Phương Giác tò mò hỏi: “Là chuyện gì?”

Phó Hàn Ngữ hướng về phía hắn mỉm cười nói: “Long mạch ấn đồ khuông thiên hạ, Cửu Châu lầu các giấu Phong Lôi.”

“Hả? Ngươi cũng thật không đúng nha!” Tề Xa Bình bất mãn nói: “Bốn nhà chúng ta đã liên hợp, ngươi lại giấu tin tức này không nói cho chúng ta, đến hôm nay mới nói!”

Lúc này không ai để ý đến hắn ta, toàn bộ đều đặt suy nghĩ lên lời vừa rồi.

Ngàn năm trước, thiên địa giám hồn hưng thịnh, có một vương triều hưng thịnh sừng sững đứng trên Trì Châu, gọi là Phong Lôi. Vương triều Phong Lôi có một bảo vật, tên là ấn đồ long mạch, tục truyền nó có khả năng hội tụ mệnh số của thiên hạ lại vào làm một; Vương triều Phong Lôi có một thánh địa gọi là lầu các Cửu Châu, nghe nói nơi đó là nơi chứa đựng toàn bộ tài phú cùng căn cư của vương triều này.

Truyền thuyết về ấn đồ long mạch cùng lầu các Cửu Châu được lan truyền khắp nơi khiến mọi người xôn xao. Khiến cho vô số người khao khát tìm đến vương triều Phong Lôi.

Nói đến ấn đồ long mạch, có lẽ một số người sẽ muốn thứ gì đó huyền bí khó giải thích. Nhưng nếu nói đến lầu các Cửu Châu, chính là tiền tài!

Hiện giờ nếu chỉ nhắc đến ấn đồ long mạch có thể không sao, nhưng nếu đến cả lầu các Cửu Châu cũng được nhắc đến, sợ là Trì Châu sẽ rối loạn…Có khi không chỉ Trì Châu mà là cả thiên hạ, ba sơn năm phong chín đảo mười bảy hạm đều lâm vào điên cuồng.

Ngôn Không Tứ lại bình tĩnh khác thường, gần như lãnh đạm, lạnh giọng nói: “Nếu như thế, tại sao lại có liên quan đến giám hồn thư?”

Phó Hàn Ngự nhẹ nhàng cười nói: “Có người nói, giám hồn thư là căn cơ lập quốc của vương triều Phong Lôi. Hiện giờ ấn đồ long mạch giấu trong giám hồn thư, mà trên ấn đồ long mạch kia lại khắc bản đồ đến lầu các Cửu Châu…Phó gia đã dò xét không ít người, cuối cùng xác định tính chân thật của tin tức này. Ít nhất, trong giám hồn thư thực sự có ấn đồ long mạch.”

Ngôn Bất Tứ vuốt cằm, lập tức nói: “Như vậy…Hiển nhiên, Phong không có ý định ra nhập mê cục này.”

Lúc này, ngay cả người có tính tình trông hiền lành như Thương Nguyệt Danh cũng nóng nảy: “Ngôn phong chủ, đó chính là tiền tài đó! Ngài không muốn sao?”

Ngôn Bất Tứ mặt trầm như nước: “Dùng làm gì?” Y ngước mắt quét qua hậu nhân bốn nhà, ngữ khí thản nhiên: “Sợ chắc không phải có người muốn tái hiện lại Phong Lôi huy hoàng năm đó chứ?”

Không ai đáp lại.

Ngôn Bất Tứ cười lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Tiễn khách!”

Phó Hàn Ngự lại nói: “Ngôn phong chủ, không thể lay động được tâm ngài. Vậy vị đảo chủ Thanh Trúc đảo này thì sao?”

Ngôn Bất Tứ ánh mắt chợt lạnh như băng nhìn trên người hắn ta. Chúc Phương Giác vốn đang tốt lành xem kịch cũng định thần lại, mờ mịt nhìn Phó Hàn Ngự. Không hiểu sao lại kéo lên trên người bản thân rồi. Phùng Tuyết Húc lúc này mắt chợt lóe định nói gì nhưng cũng trầm mặc không nói.

Phó Hàn Ngữ giọng điệu nghiền ngẫm nói: “Thế nhân đều biết không ai có khả năng thức tỉnh Giám Hồn Thư. Nhưng lại không biết từ khi nào có lời đồn rằng: nói rằng người đã cứu vớt Giám Hồn Thư được chọn làm chủ nhân của Giám Hồn Thư chính là đảo chủ của Thanh Trúc Đảo. Hiện giờ lão đảo chủ đã chết, vậy tiểu đảo chủ tất nhiên hứng thú lấy…”

Ngôn Bất Tứ khuôn mặt lãnh khốc: “Đều là lời đồn, Phó gia không cần lo lắng quá làm gì.”

“Là lời đồn.”Phó Hàn Ngự cười đến xuân về hoa nở: “Nhưng hữu dụng đi.”

Ngôn Bất Tứ im lặng.

Chúc Phương Giác nghe đẩy ghế dựa ra sau, phát ra một tiếng ‘cộp cộp’ rất lớn. Mọi người quay lại nhìn hắn, hắn thập phần kiêu ngạo để chân lên bàn, cằm giương lên cười lạnh nói: “Nói ta hả? Vừa lúc, ta cũng có lời đồn muốn nói cùng các ngươi!”

Phó Hàn Ngữ dĩ nhiên hiển nhiên nắm quyền chủ động trong đám người, nghe vậy cười tao nhã: “Chúc đảo chủ mời nói.”

Chúc Phương Giác cũng không sợ hắn ta. Tuổi tác của hắn so với tất cả mọi người ở đây là nhỏ nhất. Lúc này rút đi dáng vẻ bất cần, lộ ra chút âm hiểm, ánh mắt khi nói cười khiến người ta kinh ngạc.

Hắn nói: “Đồn rằng, năm đó đảo chủ Thanh Trúc đảo cứu giúp Giám Hồn Thư, đã được linh trí trong Giám Hồn Thư báo đáp, cho phép hậu nhân của lão đảo chủ một hứa hẹn. Lúc thời điểm cần đến, chỉ cần bọn họ thành tâm hướng Giám Hồn Thư thỉnh nguyện, Giám Hồn Thư tùy thời tùy chỗ có thể xuất hiện ở trước mặt hậu nhân của Chúc gia giúp đỡ.”

Chúc Phương Giác cười lạnh một tiếng, hai tay dang rộng: “Ai nha, các ngươi muốn đào rỗng tư tâm để tìm Giám Hồn Thư, còn ta lại có thể tùy thời kêu đến. Ha hả, các ngươi đến cầu ta đi.”

Nói xong, biểu tình hắn lại dịu đi: “Đương nhiên, ta biết phương diện kỹ năng cầu người của các ngươi không thuần thục. Cho nên, hoặc là cầu ta, hoặc là cầu Ngôn thúc, hoặc là…” Hắn cười nhẹ, gió xuân thổi qua, cười nhu hòa nhưng lại có chút giảo hoạt: “Tự mình đi thăm dò.”

“Cứ vậy đi!” Chúc Phương Giác đứng dậy, vung tay: “Tiểu An An, tiễn khách!”

La Thường An ngoan ngoãn tiễn khách.

Bốn người nghe xong lời Chúc Phương Giác nói, nội tâm bất thình lình bị tin tức làm chết lặng. Trong lúc nhất thời đầu óc xoay chuyển, nhưng cũng biết lúc này không thể cùng hai người này đối chọi, cũng thuận thế đi theo ra ngoài.

Chúc Phương Giác chờ bọn họ đi rồi, da mặt liền sụp xuống, sau đó cọ đến người Ngôn Bất Tứ: “Ngôn thúc, hắc hắc hắc, ta biểu hiện thế nào?”

Ngôn Bất Từ lắc đầu cười khẽ: “Tính tình tiểu hải từ chỉ biết đùa giỡn…” Nói xong, y lại có chút sầu lo: “Ngươi đem chuyện này nói ra, không có vấn đề gì chứ?”

Chúc Phương Giác nhún vai: “Ai nha, người khác không biết, ngươi chẳng lẽ không biết. Ta chỉ là thuận miệng bịa ra thôi, nhưng cũng hù dọa người ghê!”

Thật vui vẻ nha.