Thế giới 3 - Chương 6.1: Ngọt Đến Ngấy

Một lúc sau, chuyện bên phía Ngôn Kính Linh giải quyết xong, trò khôi hài kết thúc, các trưởng lão đều đi tìm Ngôn Bất Tứ.

Ngôn Bất Tứ cũng không để ý đến việc này, vẻ mặt thản nhiên nói: “Họ dù nghĩ ra chiêu gì, tóm lại vẫn là cầu chúng ta…Nếu như thế, chúng ta gấp làm gì?”

Nói xong, y đem chuyện bốn người vừa mới đến nói ra. Chỉ là không nhắc đến chuyện của Chúc Phương Giác.

Mấy người trưởng lão nghe xong cũng đều khϊếp sợ.

Chưởng quản tàng thư các, trưởng lão có học thức uyên bác nhất Ngôn Như Hoàng nghe xong nhíu mày. Ông ta tính tình ôn hòa ít nói, từ trước tới nay đều trầm ổn, luận bối phận thì bởi vì ông ta sinh muộn nên so với Ngôn Dĩ Lễ tuy cao hơn một bậc nhưng lại chỉ lớn hơn Ngôn Bất Tứ mười tuổi thôi. Nhưng để không phải xấu hổ, người trong tộc vẫn gọi ông là trưởng lão.

Lúc này, Ngôn Như Hoàng nói: “Lúc này liên lụy khá rộng! Mười ba năm trước Giám Hồn Thu xuất thế, đã có người đề cập đến chuyện này. Nhưng khi đó không tạo lên sóng giáo gì, không nghĩ tới lúc này lại…” Ông ta lắc đầu than nhẹ, lại nói: “Lúc trước vương triều Phong Lôi bị diệt, từng có người nói vương thất vẫn còn huyết mạch hậu duệ, lại không biết giờ đang ở nơi nào.”

Ngôn Bất Tứ nói: “Không nói đến chuyện này. Hiện giờ những người đó muốn chúng ta tra xét tìm tung tích của Giám Hồn Thư.”

“Này…Phong chủ tính như thế nào?”

Ngôn Bất Tứ lạnh lùng nói: “Nếu đã thế thì chúng ta tra vậy!”

Từ Thâm Hàn nghe vậy nhíu mày: “Phong chủ định điều tra từ đâu? Huống hồ phong chủ vừa mới xuất quan, không nên…”

Ngôn Bất Tứ lắc đầu, nói: “Giám Hồn Thư không rõ tung tích. Như thế càng khiến cho thế cục ở Trì Châu không ổn, các gia tộc hoài nghi lẫn nhau. Không bằng trước tìm ra Giám Hồn Thư trước đã.”

Sau khi nói xong, các trưởng lão đều biết Ngôn Bất Tứ đã hạ quyết tâm. Người phụ trách chuyến đi Trương Văn Cầm nói: “Ta đây sẽ chuẩn bị xuất hành cho Phong chủ.”

Ngôn Bất Tứ vuốt cằm.

Các trưởng lão thấy y không còn nói gì nữa cũng biết chuyện hôm nay đến đây chấm dứt, đều cáo từ rời đi.

Ngôn Bất Tứ nhìn bọn họ rời đi xong, mới vào trong phòng. Chúc Phương Giác đang nằm ở bên cạnh bàn đọc sách, Ngôn Bất Tứ thấy hắn, trong mắt tự động biến thành ôn hòa.

Y tiến lại gần một chút, thì thấy Chúc Phương Giác đang gục đầu buồn ngủ. Ngôn Bất Tứ nhịn không được, mỉm cười.

Y than khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ lay tỉnh Chúc Phương Giác, sau đó nói: “Lên giường ngủ?”

“Không cần.” Chúc Phương Giác buồn ngủ đến mức nhịn không được ngáp một cái. Nhưng hắn không tính mới sáng sớm như vậy đã hoang phế, đành chịu đựng cơn buồn ngủ: “Ngôn thúc, ngươi đáp ứng chuyện của ta mà còn chưa nói cho ta đâu. Sáng sớm hôm nay một đám lại một đám đến tìm ngươi, thật là…” Hắn than thở oán giận, có chút bất mãn.

Ngôn Bất Tứ dở khóc dở cười nói: “Không bằng bây giờ chúng ta đi bái phỏng cậu ngươi. Vốn muốn đến Phùng gia, không nghĩ tới cậu ngươi lại tới, cải lương không bằng bạo lực (chọn ngày không bằng gặp ngày择日不如撞日), vừa lúc giờ rảnh rỗi chúng ta đi tìm hắn ta đi. Chuyện đáp ứng với ngươi, trên đường ta nói cho ngươi.”

“Được.” Chúc Phương Giác lập tức lên tinh thần, chỉnh vạt áp đi theo Ngôn Bất Tứ ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa, Ngôn Bất Tứ cũng không vào thẳng chủ đề, ngược lại nói: “Ngày mai chúng ta đi ra ngoài điều tra chuyện mất trộm của Giám Hồn Thư.”

“Hả? Có thể…” Chúc Phương Giác có chút kinh ngạc, nghĩ lát rồi nói: “Nga, ta hiểu rồi, được. Được rồi, Ngôn thúc, ngươi kể cho ta chuyện cha mẹ ta lúc trước đi.”

Ngôn Bất Tứ hắng giọng không lên tiếng. Không biết vì lý do gì, khi nhắc đến cha mẹ của Chúc Phương Giác, y ít nhiều vẫn có vài phần xấu hổ.

Dù sao, Chúc Phương Giác là tiểu bối của y…

Nghĩ đến đây, Ngôn Bất Tứ gần như cảm thấy lỗ tai nóng lên. Tuy rằng không đến mức ghê tởm bản thân nhưng cũng không tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Nhưng lúc này ánh mắt Chúc Phương Giác thúc giúc y, làm cho Ngôn Bất Tứ vội vàng vứt điểm quái dị ở trong đầu ra khỏi, quay về biểu tình xa cách.

“Thời điểm ta quen cha mẹ ngươi là lúc bọn họ chuẩn bị kết hôn. Ngươi có biết rằng có những ranh giới giai cấp giữa ba sơn năm phong chín đảo mười bảy hạm vô cùng nghiêm khắc. Núi Hán Tiêu, núi Chín Khê là những thế lực hàng đầu. Mẹ ngươi cố tình lại chỉ muốn cùng đảo chủ Thanh Trúc đảo kết hôn, dùng từ gả cũng không đúng, dù sao năm đó mẹ ngươi ở Phùng gia bị khâm định làm sơn chủ đời tiếp theo…Cho nên năm đó lão gia chủ Phùng gia tức giận như vậy cũng là bình thường.”

Chúc Phương Giác nghe đến nhập thần.

Trong phần giới thiệu của hệ thống đưa cho cậu đương nhiên có viết rõ chuyện này, chỉ là không thú vị bằng nghe Ngôn Bất Tứ kể lại. Nghe giọng điệu Ngôn Bất Tứ kể này chuyện cũ, Chúc Phương Giác có cảm giác được quay về quá khứ nhìn lại chuyện xưa.

Chúc Phương Giác không biết là Ngôn Bất Tứ lúc kể chuyện cố ý dùng hồn kỹ. Để dẫn đường hồn lực của Chúc Phương Giác, tu bổ ám thương trên người hắn.

Ngôn Bất Tứ ở không biết về chữa thương nhưng cái cơ bản như dẫn đường vẫn biết. Huống hồ Chúc Phuông Giác trẻ tuổi lại làm việc không đàng hoàng, ở phương diện hồn lực không có nhiều tiến triển, Ngôn Bất Tứ làm càng dễ hơn, còn có thể làm cho Chúc Phương Giác hoàn toàn không phát giác ra.

Chúc Phát Giác cảm thấy được người mình có chút ấm, nhưng không nghĩ sâu xa như vậy. Dù sao đại đa số thời gian hắn vẫn là sinh hoạt trong thế giới khoa học.

Ngôn Bất Tứ chọn chuyện vui vẻ nói, thậm chí còn nói đến chuyện lúc nhỏ của Chúc Phương Giác khi hai người gặp mặt, Chúc Phương Giác đã nói: “Ca ca này bộ dạng đẹp, ta về sau nhất định phải gả cho ta” như vậy.

Chúc Phương Giác một bên lúng túng, một bên trong lòng nghĩ còn không phải năm đó không đi theo chiến lược, không biết làm ra bao nhiêu trò trẻ con khiến người ta bật cười sao.

Bất quá nhìn lại Ngôn Bất Tứ, tuy trên mặt có chút phê bình kín đáo nhưng vẻ mặt cùng mặt mày mang theo nét cười, nghĩ đến đây hắn cũng cao hứng.

Vì thế Chúc Phương Giác nghĩ nghĩ, không cố ý nói: “Cho nên hiện tại Ngôn thúc thật sự gả cho ta nha!”

Ngôn Bất Tứ nghe xong quẫn bách, nhịn không được nhéo hai má Chúc Phương Giác, sẵng giọng nói: “Chỉ biết trêu đùa Ngôn thúc ngươi!”

“Nào có! Đau đau đau, Ngôn thúc!”

Ngôn Bất Tứ biết hắn làm nũng, chỉ đành buông hắn ra. Nhưng tức giận vì bị trêu đùa nên đã gõ đầu Chúc Phương Giác một cái, nhưng lực rất nhẹ sợ làm hắn đau.

Chúc Phương Giác trong lòng thắt chặt, trên mặt cười hì hì: “Ta chỉ biết Ngôn thúc làm đau ta.”

Hai người cứ như vậy một đường cười đùa, rất nhanh ra ngoài phòng khách.

Nơi này thật sự yên tĩnh, hoàn cảnh cũng thanh tịnh, cách xa nơi ở đệ tử bình thường, cũng vì phòng một ít kẻ tiểu nhân.

Nơi ở của Phùng Tuyết Húc khá xa, hai người phải đi bộ một lúc mới đến nơi.

Lúc này nơi này thật sự yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra không lâu trước đó họ còn ở ngoài điện nháo chuyện với Ngôn Kính Linh.

Chúc Phương Giác chủ động gõ cửa, đợi một lúc Phùng Tuyết Húc mới mở cửa.