Thế giới 3 - Chương 6.2: Ngọt Đến Ngấy

Hắn ta đầu tiên nhìn thấy Chúc Phương Giác thì có chút kinh hỉ đón tiếp, sau đó lại vấn an Ngôn Bất Tứ, vội vàng dẫn hai người vào trong.

“Cậu, lâu ngày không gặp, gần đây vẫn tốt chứ ạ?”

Ba người ngồi xuống, Chúc Phương Giác tủm tỉm cười hỏi hắn ta.

Phùng Tuyết Húc nghe vậy thì cười khổ: “Trước bình thản trôi qua. Vốn tưởng đời này cứ thế mà qua đi, lại không nghĩ rằng còn có thể gặp phải chuyện như này.”

Hắn ta không nói rõ nhưng trong lòng ba người đều hiểu rõ ràng Phùng Tuyết Húc nói đến chuyện gì.

Chúc Phương Giác chỉ cười.

Trong việc này, có sự phân cách, hắn hiện tại dù sao cũng đang đứng bên phía Ngôn Bất Tứ.

Ngôn Bất Tứ cũng không để ý đến chi tiết đó, nói thẳng ra: “Hôm nay tới đây, là có chuyện muốn nhờ.”

Phùng Tuyết Húc hoảng sợ.

Hắn ta vừa muốn mở miệng, lại thấy Ngôn Bất Tứ tiếp tục nói: “Giác Nhi hôn mê ba năm, hồn thể luôn xuất khỏi cơ thể. Hôm nay vừa mới trở về vị trí cũ…Ta muốn hỏi Phùng gia, có biện pháp trị liệu không?”

Phùng Tuyết Húc lập tức bị dọa đến trắng mặt.

Chúc Phương Giác cũng có chút kinh ngạc. Ngôn Bất Tứ thật sự thẳng thắng nói trắng ra, hơn nữa còn đơn giản nói ra tình huống của hắn một cách rõ ràng, không sợ Phùng Tuyết Húc…Được rồi, Ngôn Bất Tứ dù sao cũng có điều dựa vào, Phùng Tuyết Húc cũng không dám làm gì.

Về phần Phùng Tuyết Húc, trong lòng hắn đích thực có chút tưởng niệm cùng yêu thương với đứa cháu ngoại Chúc Phương Giác này. Nhưng nhiều năm như vậy, vẫn là không thể đánh lại được tầm quan trọng của gia tộc. Nhưng giờ đây, Chúc Phương Giác đứng cùng Ngôn Bất Tứ, điều lại đại biểu sự ăn ý, cơ hồ có thể khiến hắn ta máu chảy đầu rơi.

Vì thế hắn vui vẻ vuốt cằm: “Ta ở trong tộc không chuyên về trị liệu, có lẽ phải hỏi người trong tộc một chút.”

“Như vậy, đa tạ.”

Chúc Phương Giác tự nhiên cũng ngoan ngoãn nói lời cảm tạ, nhưng ngữ khí lại vô cùng thân thiết: “Cảm ơn cậu nhiều.”

Phùng Tuyết Húc cười nói: “Nếu mẹ cháu còn tại thế, sợ nàng một người náo động cả Phùng gia.” Nói xong câu này, hắn ta sắc mặt khẽ biến, tựa hồ nhận ra mình nói tới chuyện không nên, vội vàng xua tay: “Này, ta…”

Ngôn Bất Tứ lạnh nhạt nói: “Vậy chờ tin tốt của ngươi.”

Thấy Ngôn Bất Tứ cùng Chúc Phương Giác không chú ý tới biểu cảm mất tự nhiên của hắn ta, Phùng Tuyết Húc khôi phục khuôn mặt ôn hòa.

Lại nói thêm vài câu, Ngôn Bất Tứ cùng Chúc Phương Giác cáo từ đi về.

Vẻ mặt Chúc Phương Giác có chút mệt mỏi.

Ngôn Bất Tứ tự nhiên biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, cũng có chút bất đắc dĩ. Nghĩ muốn nói chút gì để dời sự chú ý của hắn, nhân tiện nói: “Ngày mai xuất phát, có cần về trước Thanh Trúc đảo một chuyến không?”

“Hả? Được…Không biết nhóm Đạo Trưởng sức khỏe thế nào rồi.” Chúc Phương Giác quả nhiên bị dời đi lực chú ý, lòng tràn đầy vui sướиɠ sắp được về nhà.

Nhưng dù sao tâm tư hắn đơn giản, tới buổi tối lúc ngủ, rốt cuộc nhịn không được hỏi Ngôn Bất Tứ: “Ngôn thúc,vì cái gì cậu lại biến hóa lớn như vậy?”

Ngôn Bất Tứ đang vắt khăn rửa mặt cho Chúc Phương Giác nghe vậy giương mắt nhìn hắn: “Đã nhiều năm như vậy…”

“Đúng vậy…”Chúc Phương Giác giật mình: “Mẹ đã qua đời gần mười mấy năm…”

Ngôn Bất Tứ nhất thời cả kinh, trách bản thân không giữ miệng. Ném khăn trong tay bước nhanh đến ôm lấy Chúc Phương Giác, nhất thời không biết nói gì cho tốt.

Chúc Phương Giác cũng không nghĩ nhiều như vậy, bi thương ban đầu đã được hành động thân thiết của Ngôn Bất Tứ trấn an, hắn cười nói: “Ngôn thúc đừng lo lắng cho ta, ta cũng không còn là tiểu hài tử!”

Ngôn Bất Tứ không để ý đến hắn, ngữ khí hơi nghiêm túc: “Giác Nhi, ngươi nghe đây, lời này ta chỉ nói một lần.”

Chúc Phương Giác có chút giật mình.

Ngôn Bất Tứ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hai người ngồi đối mặt,, hơi thở của hai người vởn quanh, tạo nên một bầu không khí vô cùng thân thiết.

Giọng điệu Ngôn Bất Tứ ôn nhu nói: “Giác Nhi, cha mẹ ngươi qua đời sớm, ngươi cũng thành niên đã lâu. Ta biết ngươi vẫn cảm thấy, ta dưỡng ngươi chẳng qua là vì sự giao phó của cha mẹ ngươi, nhưng nếu thật sự như vậy thì sau khi ngươi trưởng thành ta đã không tiếp tục giữ ngươi ở bên cạnh. Ta dưỡng ngươi, ở cùng ngươi, sủng ngươi, bảo vệ ngươi, lo lắng đề phòng cho ngươi, tìm dược cho ngươi, đem hồn thể của ngươi một lần nữa trở về thế giới này, không mấy vì sự giao phó trước đó của cha mẹ ngươi, mà là bởi vì ta yêu ngươi.”

Chúc Phương Giác đột nhiên ngước mắt lên, rồi hắn rơi vào sự dịu dàng sâu như biển kia.

Ngôn Bất Tứ tính tình nội liễm, nói ra được lời này có thể coi như là một đột phá lớn. Nói xong mím môi, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nhưng nhờ sự mờ ảo của ngọn đèn che dấu đi sự ngượng ngùng của y.

Y nói tiếp: “Ta khẩn trương, không phải vì ta coi ngươi là tiểu hài tử, là bởi vì ta để ngươi ở trong tim…Chỉ cần ngươi còn ở trong lòng ta một ngày, ta vĩnh viễn đều khẩn trương.”

Lời này tựa hồ thật sự làm cho y cảm thấy ngượng ngùng, hơi dời tầm mắt đi. Nhưng Chúc Phương Giác vẫn trầm mặc, khiến cho y có chút lo lắng không thể không quay lại nhìn, vừa nhìn đã thấy Chúc Phương Giác thần tình đều là ý cười vui vẻ.

Ngôn Bất Tứ nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cơ thể cũng thả lỏng hẳn.

Lúc này hai người tựa vào nhau nên Ngôn Bất Tứ thả lỏng tự nhiên Chúc Phương Giác cũng cảm nhận được, hắn hơi nhướng mi nhưng không vạch trần, nói: “Ngôn thúc, ngươi nói như vậy ta còn có thể nói gì nữa đây.”

Giọng hắn mang chút lười biếng cùng trêu tức, làm cho Ngôn Bất Tứ có hơi chút nhíu mày.

Chúc Phương Giác tiếp tục nói: “Chính là, Ngôn thúc, ta đáp ứng với ngươi một việc, chính là chỉ cần ngươi đứng ở bên ta thì ta cũng vĩnh viễn ở bên ngươi.”

Ngôn Bất Tứ nhìn hắn, kìm lòng không được ôm Chúc Phương Giác vào lòng, miệng không ngừng thì thào: “Như vậy thì tốt rồi…Như vậy là đủ rồi…”

Tư thế này làm cho Chúc Phương Giác có chút khó tránh khỏi không được tự nhiên. Dù sao ở thế giới này, hình thể hai người không kém nhau là mấy.

Bất quá không khí sủng nịch này của Ngôn Bất Tứ làm cho hắn có chút trầm mê. Vì thế, hắn thoải mái vứt bỏ tôn nghiêm của mình, tiếp tục để Ngôn Bất Tứ tiếp tục rửa mặt cùng rửa tay cho mình.

Ngôn Bất Tứ cười nhẹ, chỉ cảm thán mình thật sự đã bắt được người vào trong tay.

Vâng.

Tiểu kiều y động tâm.

Ha ha ha.