Thế giới 3 - Chương 11.1: Kẻ Tình Nghi

La Thường An đã điều tra vụ án này hai ngày rồi, trong chốc lát lại biết nhiều bí mật như vậy, đột nhiên hơi choáng ngợp, vội trở về phòng nghỉ ngơi, trước khi đi để lại một câu: “Sự tôn, Giác ca, hai người đừng nói kết quả thương lượng ra, đợi ngày mai con lại tìm mọi người”.

Chúc Phương Giác đương nhiên sẽ đồng ý.

Chờ sau khi La Thường An rời đi, Chúc Phương Giác thở dài nói: “Không ngờ việc để bị mất Giám Hồn thư lại dẫn đến những bão táp thật giả của đời sau và triều đại Cửu Châu như vậy”.

Hắn nghĩ một hồi, lại nói: “Vậy Phó Thị nói ra câu kia không phải rất đáng nghi sao?”.

Ngôn Bất Tứ nói: “Không phải con đáp ứng với Thường An rồi sao, không thể tiết lộ câu đố này?”.

Chúc Phương Giác bật cười: “Được rồi… nhưng Ngôn thúc này, thúc vậy mà không đứng về phía con?”.

Ngôn Bất Tứ bất lực.

Chúc Phương Giác đối với chuyện này cũng không dám làm càn, duỗi eo, nhìn ra cửa sổ nói: “Thời tiết tốt như vậy, Ngôn thúc này, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi”.

Ngôn Bất Tứ không nói gì, hai người tay trong tay đi ra ngoài.

Vốn dĩ Chúc Phương Giác muốn ăn thịt dê ở cửa hàng hắn hay ăn, bây giờ lại đúng lúc trời trở lạnh, nhưng mà ra ngoài lại gặp phải chuyện thú vị.

Hắn liếc mắt một cái đã thấy một người đàn ông bước ra từ con đường bên cạnh, trên mặt có một nốt ruồi rất dễ nhận ra. Chúc Phương Giác đảo mắt một cái, kéo Ngôn Bất Tứ nói: “Ngôn thúc, thúc nhìn xem, người đàn ông kia có phải người mà Tiểu An An nói không?”.

“Nhìn cũng giống đấy”.

“Vậy chúng ta đi theo hắn ta xem sao”.

Hai người theo phía sau người đàn ông kia, đi một đoạn đường dài, càng đi càng thấy hẻo lánh, cuối cùng là trèo qua tường, tiến vào một nơi khá đổ nát.

Nơi này làm cho trong lòng Chúc Phương Giác sinh ra sợ hãi: “Con ở đảo Thanh Trúc hai mươi chín năm rồi cũng chưa từng tới nơi này…”.

Ngôn Bất Tứ cười mỉm: “Ta đã tới đây rồi”.

“Sao ạ?”.

“Lúc con mới hôn mê, ta tới đây để mời thầy trị bệnh cho con. Chắc con cũng không biết đâu, đây là nơi Vô Uyên tiên sinh ở ẩn”.

Chúc Phương Giác ngớ ra, há to miệng: “Chính là vị thần y Vô Uyên kia sao?”.

“Đúng vậy”. Ngôn Bất Tứ ngừng lại một chút, sau đó giải thích: “Sau khi bạn đời của Vô Uyên tiên sinh chết đi, ông ấy đã rất tuyệt vọng, ông ấy cho rằng y thuật của mình không đủ để cứu người, cảm thấy nhục nhã khi làm một thầy thuốc như vậy nên về đây ở ẩn. Cũng nhờ ông ấy nhắc nhở, ta mới biết linh hồn của con đã tiêu tan rồi, nếu không ta cũng không nghĩ tới chuyện kì quái như vậy”.

Chúc Phương Giác cảm thấy trong lòng phiền muộn, mặc dù Ngôn Bất Tứ chưa từng nói gì nhưng chuyện mình hôn mê luôn là cái gai giữa hai người bọn họ.

“Vào xem thôi”. Ngôn Bất Tứ nói xong thì kéo Chúc Phương Giác đi, bọn họ đến cửa chính nơi Vô Uyên ở ẩn, nói với hai tiểu đồng gác cửa: “Ngôn Bất Tứ ở Liễu Liễu Phong cùng Chúc Phương Giác ở đảo Thanh Trúc đến thăm Vô Uyên tiên sinh”.

“Là Ngôn Phong Chủ đến sao?”. Không biết có nên kéo ra không.

Khi Chúc Phương Giác đang suy nghĩ thì Ngôn Bất Tứ nói: “Hắn quả nhiên tới đây để thăm Vô Uyên tiên sinh”.

Chúc Phương Giác hồi thần, nói: “Không biết hắn đến để chữa bệnh hay tìm chủ nhân nữa”.

Một tiểu đồng độ mười một mười hai tuổi vỗ tay rồi nói: “Tiên sinh mời ngài vào”. Nó không nhắc gì đến Chúc Phương Giác, nhưng cũng không ngăn cản Chúc Phương Giác đi vào.

Trong lòng Chúc Phương Giác có chút hoài nghi, cảm thấy ở đây giống một cái bẫy.

Nhưng có Ngôn Bất Tứ bên cạnh, hắn cũng an tâm hơn.

Nơi ở ẩn của Vô Uyên có phong cảnh tuyệt đẹp, mặc dù ở bên ngoài nhìn vào chỉ có một cánh cửa bị phá nhưng khi bước vào trong lại là một thế giới hoàn toàn khác, diện tích rộng lớn, thoang thoảng mùi thơm của dược liệu như thấm vào lòng người.

Người đàn ông mà hai người họ đi theo khi tiến vào đây đã không thấy đâu, Chúc Phương Giác nhìn xung quanh cũng không thấy, nhưng lúc này tiểu đồng đã dẫn bọn họ đến chính đường, một người đàn ông tướng mạo trẻ trung nhưng tóc đã bạc hoa râm đang ngồi bên trong uống trà, thấy bọn họ đi vào mới cười nói: “Ngôn Phong Chủ, bạn đời của ngươi đã tỉnh rồi sao”.

Nói rồi sắc mặt của ông ta cũng trở nên âm u hơn: “Cứu được bạn đời của ngươi nhưng A Sinh nhà ta lại mãi mãi không trở về rồi…”. Sắc mặt ông ta thâm trầm, con ngươi điềm tĩnh, một lúc sau mới nói xin lỗi: “Xin lỗi, ta lúc nào cũng bị cuốn vào chuyện quá khứ”.

Ngôn Bất Tứ lắc đầu nói: “Tiên sinh là người trọng tình”.

Chúc Phương Giác ngoan ngoãn đi tới trước chào một tiếng: “Vô Uyên tiên sinh”.

Ông ấy cũng cười đáp lại.

Tâm trạng vị Vô Uyên tiên sinh này không ổn định, vừa nãy trên mặt còn mang nét thê lương mà bây giờ đã tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng nói: “Ngôn Phong Chủ đến đây có việc gì sao?”.

Ngôn Bất Tứ nói: “Bọn ta lần này đến đây là vì chuyện Giám Hồn thư bị trộm mất”.

Sắc mặt Vô Uyên thay đổi: “Giám Hồn thư bị trộm mất sao? Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”.

“Khoảng một tháng trước”.

“Tin tức được kiểm soát rất chặt, hôm nay ta mới biết”.

“Ta cũng biết được mấy ngày trước thôi, đúng lúc Giác Nhi tỉnh rồi, ta lợi dụng thời gian phá án để dẫn nó đi ra ngoài giải khuây”.

“Được đấy, có thể giải khuây là chuyện tốt…”. Vô Uyên lẩm bẩm nói.

Chúc Phương Giác không nhịn được, lúc này vô thức chen vào một câu nhưng lại hỏi không rõ ràng: “Nơi này của tiên sinh thật yên tĩnh, sao không tìm thêm vài người đến hầu hạ chứ?”.

“Ta không thích, chỉ cần một đệ tử dọn dẹp vườn tược cũng đủ rồi”.