Thế giới 3 - Chương 13.1: Phẫu Tâm Ngữ

Chúc Phương Giác vừa tỉnh dậy, phát hiện thế giới đều thay đổi.

Nếu không phải cơ thể không thay đổi, hắn đã nghĩ mình đã đến thế giới tiếp theo rồi cơ.

Hắn đang ở một gian phòng rất lớn hoặc nói đúng hơn là cung điện. Nơi này không có cửa sổ, Chúc Phương Giác không cách nào nhìn bên ngoài cũng không biết chỗ này là chỗ nào.

Trên vách tường cung điện đều khảm dạ minh châu giúp cho Chúc Phương Giác có thể nhìn thấy xung quanh.

Hắn ngồi dậy từ trên giường, suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng gọi: “Tam vệ?”

Tam vệ vốn ẩn trong không trung chậm rãi hiện ra nửa bóng người trong suốt, hắn ta nói chậm rãi rõ ràng: “Giác thiếu gia.”

Chúc Phương Giác nhẹ thở ra, xem ra hắn đoán không sai. Nghĩ xong hắn hỏi: “Ngôn thúc đâu?”

“Linh chủ đi xử lý chút việc, phân phó ta ở đây bảo vệ ngài.”

Trong lòng Chúc Phương Giác cảm thấy kỳ quái, theo bản năng nói: “Thúc ấy có chuyện gì…” Lời vừa ra khỏi miệng lại giật mình.

Hắn nhớ lại cảm giác vừa rồi của mình.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn cảm nhận được lực lượng giống của hệ thống, cái loại sức mạnh khiến cho hắn chuyển từ cơ thể này sang cơ thể khác…Chỉ là đây là thế giới giám hồn.

Chúc Phương Giác suy nghĩ một chút hiểu ra, nói: “Là Phó gia làm?”

Tam vệ nói: “Phải, linh chủ muốn điều tra rõ. Lúc này đang ở đó xử lý chuyện này.”

“Thúc ấy phải xử lý thế nào chứ…”Chúc Phương Giác cười khổ.

Quanh đây không có một ai, chỉ có một Tam vệ không được coi là một sinh linh. Chúc Phương Giác vô thức để bộ bản tính của mình.

Nếu như nguyên chủ là loại có thù tất báo, có lẽ lúc này Chúc Phương Giác sẽ vỗ tay tán thưởng cho thủ đoạn của Ngôn Bất Tứ.

Chỉ là Chúc Phương Giác không phải như vậy.

Hắn có sự tiêu sái của nguyên chủ nhưng không có sự tàn nhẫn của nguyên chủ.

Tất cả đều là diễn trò.

Chúc Phương Giác ý thức được mình lại không tự giác xả chuyện này lên người mình, thở dài một hơi từ tận đáy lòng.

Hắn thật sự không thể coi là một diễn viên giỏi, chỉ là sau khi ngàn năm đi qua, học một môn kỹ thuật mà thôi.

Nghĩ như vậy, vẻ mặt Chúc Phương Giác thản nhiên hơn nhiều, hắn nói: “Ngôn thúc định xử lý thế nào?”

“Linh chủ mở lại Vạn Vật các ở Cửu Châu, lúc này Nhân tộc đã mất đi năng lực giám hồn.”

“Cái gì?!” Chúc Phương Giác nhất thời trợn mắt há mồm.

Hẳn không hề nghĩ tới, Ngôn Bất Tứ thế nhưng lại phẫn nộ đến mức chặt đứt đường lui của Nhân tộc!

Vạn Vật các ở Cửu Châu có vị thế đặc biệt, từng là chỗ ở của Ngôn Bất Tứ. Năm đó Hoàng đế Cửu Châu đã ẩn náu ở đây, mà lúc ấy vương triều Cửu Châu có thể nói là vương triều của loài người, nói rõ hơn chính là chỗ tránh nạn của nhân tộc.

Nhưng hiện tại, Ngôn Bất Tứ thu hồi lại hứa hẹn, đồng thời cũng thu hồi những thứ đã truyền dạy.

Cũng chính là Giám Hồn.

Nhân tộc chắc chắn đại loạn.

Nhưng điều này tạm thời không có quan hệ gì với Chúc Phương Giác, người đang ở dưới đáy biển.

Khi Chúc Phương Giác biết bản thân mình đang ở dưới đáy biển có chút không nói lên lời: “Ngôn thúc thật sự làm như vậy?”

Không phải chứ, mở lại Vạn Vật các còn chưa đủ, còn giấu ở đáy biển, Ngôn Bất Tứ chịu kí©h thí©ɧ lớn như vậy sao?

Nhưng mà…

Chúc Phương Giác thu hồi lại tâm tư, than nhẹ một tiếng rồi im lặng không nói gì.

Khi hắn đang trầm mặc, Tam vệ cũng lẳng lặng đứng ở đó không nói một lời.

Một lúc sau, Tam vệ đột nhiên nói: “Giác thiếu gia, ta muốn chuyển lời của Nhất vệ và Nhị vệ.”

Chúc Phương Giác ý thức được giọng nói của Tam vệ nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Mời nói.”

“Linh chủ đã điên rồi, nếu ngài không ngăn cản ngài ấy, tất nhiên Nhân tộc không thể dung thứ nhưng bản thân linh chủ cũng không thể thoát khỏi đoạn bóng ma này.” Tam vệ nói xong bỗng nhiên dừng một lát rồi lại nói: “Linh chủ tàn sát toàn bộ hai nhà Phó Phùng, trên lưng sẽ gánh nghiệp chướng, nếu lại làm biến mất sự truyền thụ cho nhân tộc…”

Chúc Phương Giác lại lần nữa trợn mắt há mồm, trong lòng nảy sinh không ít suy nghĩ phức tạp.

Hắn biết Ngôn Bất Tứ đối tốt với hắn, ngoan ngoãn phục tùng cam nguyện đối với hắn, dù có tức giận cũng không bao giờ oán hận, lại không nghĩ tới y sẽ vì hắn làm ra loại chuyện này.

Chúc Phương Giác là vảy rồng duy nhất của Ngôn Bất Tứ, chạm vào tất chết.

Chúc Phương Giác nhắm mắt lại thở ra một hơi dài. Giọng điệu bình tĩnh đến cực điểm, hắn có thể tưởng tượng được thảm cảnh của đại lục giờ phút này, một bên nói: “Ngôn thúc ở đâu? Đưa ta đi tìm thúc ấy.”

“Ngài mặc quần áo trước đi.”

“…..” Chúc Phương Giác trong một giây đóng băng người.

Chờ hắn vất vả mặc xong quần áo xong Tam vệ mới đưa hắn đến chỗ của Ngôn Bất Tứ. Ở bên ngoài Chúc Phương Giác mới khôi phục lại sự bình tĩnh.

Bên trong đại điện, Ngôn Bất Tứ ngồi thẳng trên ghế, vẻ mặt hờ hững, hai mắt thâm thúy không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn thấy Chúc Phương Giác đến đây, sắc mặt Ngôn Bất Tứ mới dịu xuống hơn một ít: “Giác Nhi, con tỉnh rồi. Cảm thấy thế nào? Ta đã chuẩn bị ít cơm canh cho con, nếu con đói ta sẽ bảo Nhất vệ mang lên đây.”

Chúc Phương Giác dừng lại một chút, vốn trong bụng chuẩn bị một đống lời nói nhưng dưới thái độ của Ngôn Bất Tứ mọi thứ đều tan biến, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Ngôn thúc…”

Như không biết Chúc Phương Giác nghĩ gì, y đứng dậy đi đến bên cạnh Chúc Phương Giác, dùng hồn lực kiểm tra trạng thái hồn của Chúc Phương Giác.

Chúc Phương Giác cũng nhìn Ngôn Bất Tứ.