Thế giới 2 - Chương 4.2: Em Đúng Là Người Hại Nước Hại Dân XX!

Isar tham lam nhìn người thiếu niên của anh đang nuốt chất dinh dưỡng ngọt ngào, nhìn dáng vẻ vui mừng ngạc nhiên của hắn bởi vì đã lâu không nếm được mùi vị.

Mặc kệ hết... Mặc kệ hết tất cả... Chỉ cần bây giờ Joe hạnh phúc là đủ rồi.

Nếu như hắn biết, thật sự muốn trừng phạt anh, cũng không sao cả. Anh có thể trói Joe bên cạnh mình, chỉ cần Joe ở bên cạnh anh, Joe sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào. Khi đó, cho dù hắn có tức giận đến thế nào đi nữa, Isar cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Isar nhìn chằm chằm Chúc Phương Giác bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng nội tâm đang dâng lên những suy nghĩ đen tối.

Chúc Phương Cảm như suy nghĩ điều gì đó nhìn Isar vài lần, hắn thăm dò hỏi: "Isar, anh có thể… Xem tin tức được không? Anh không biết xã hội bây giờ ..."

"Không được!" Isar từ chối không chút do dự, sau đó mới hạ giọng xuống, "Joe, anh vừa mới tỉnh lại, chờ đến lúc cơ thể của anh tốt hơn, sau khi chúng ta chuyển đến hành tinh Pas, em sẽ kể hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong suốt những năm nay cho anh nghe được chứ?”

"Được..." Chúc Phương Giác đương nhiên không có ý kiến gì.

Chẳng qua nội tâm của anh bây giờ lại đang suy nghĩ sâu xa, hắn nhớ lại tính cách của Isar, chỉ có thể thờ dài trước sự thay đổi lúc này của Isar.

Bản thân Chúc Phương Giác thật sự rất phù hợp với tính cách tùy theo hoàn cảnh được thiết lập trong cơ thể này, ở một mức độ nào đó hắn đúng là một người rất "tùy tiện", chỉ là Isar như thế này thật sự khiến cho hắn cảm thấy lo lắng, giống như mình đã suy nghĩ linh tinh đến một chân trời mới.

Không biết rốt cuộc là do sự xa cách mười mấy năm nay, hay là do bản tính của anh thức tỉnh.

Xem xét đến bản chất trí tuệ nhân tạo của anh, khả năng nguyên nhân thứ hai xảy ra thật sự không hề nhỏ.

Chúc Phương Giác cũng không suy nghĩ quá lâu, Isar giúp hắn kiểm tra lại, cơ thể nằm quá lâu khiến mỗi một bước đi của hắn đều phải nhe răng trợn mắt, Isar vừa đau lòng vừa bị hắn chọc cho không nhịn được cười, sắc mặt vặn vẹo thành một dáng vẻ rất buồn cười.

Chúc Phương Giác cũng rất bất đắc dĩ.

Thế giới trước hắn vừa mới làm xong phẫu thuật xong, mặc dù sự đau đớn nó nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn, nhưng cũng phải chịu không ít khổ sở, mà ở thế giới này lại trực tiếp ngất đi mười mấy năm.

Ngẫm lại những chuyện rất có thể đã trải qua trong mấy thế giới sau của hắn, Chúc Phương Giác thật sự muốn quay lại quá khứ tự tay gϊếŧ chết những quả trứng mình tùy tùy tiện tiện lựa chọn.

Chẳng qua loại chuyện phục hồi chức năng này tốt xấu gì cũng vẫn phải làm tiếp, thế nhưng trong khoảng thời gian này, Isar vậy mà lại như có kỳ tích không hề cầu hoan, làm cho Chúc Phương Giác rất nghi ngờ, đợi đến khi có thể khai trai*, người này nhất định là phải ăn một bữa thật đã đời.

(*) Khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.

Isar thỉnh thoảng sẽ đưa hắn ra ngoài đi dạo.

Hòn đảo cô độc này của bọn họ vô cùng hẻo lánh, về cơ bản bốn phía đều là biển, có một phi trường nhỏ, đoán chừng là dùng để đi ra bên ngoài.

Chỉ là dựa theo lời Isar giải thích thì hai người bọn họ đã ở chỗ này ngây người gần mười năm

Chúc Phương Giác thì đúng rồi, nhưng Isar cũng ở nơi này, dường như không bước ra khỏi cửa nửa bước, điều này thật sự làm cho Chúc Phương Giác giật mình cảm động.

Đợi đến khi cơ thể Chúc Phương Cảm tốt hơn một chút, Isar đúng như lời hứa hẹn, nói với hắn không ít chuyện.

"Lúc trước sau khi anh bị tập kích, em đã đưa anh đến bệnh viện, mặc dù vết thương bên ngoài đều ổn rồi nhưng anh vẫn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói là bởi vì đầu của anh bị tổn thương..."

Ánh nắng mặt trời rất đẹp, Isar và Chúc Phương Giác ngồi ở giữa vườn hoa. Chúc Phương Giác lẳng lặng nghe Isar kể chuyện.

"Em muốn đưa anh đi tìm thầy thuốc, nhưng những người đó âm hồn bất tán... Khi đó toàn thế giới này khắp nơi đều là những cuộc biểu tình của trí tuệ nhân tạo, em nhờ một người trong số lực lượng trong đó đưa anh đến hòn đảo này, thiết lập hệ thống y tế ở đây đến mức hoàn thiện nhất, sau đó tìm khắp nơi các biện pháp có thể làm cho anh tỉnh lại.”

Giọng nói Isar trầm thấp mà ôn nhu, Chúc Phương Giác cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người mình, còn có tình ý thâm sâu như biển rộng ẩn chứa trong ánh mắt Isar, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chúc Phương Giác dựa vào ghế dài, hoàn cảnh này quá mức dễ chịu, còn có thái độ ôn hòa như nước ấm nấu ếch của Isar, khiến hắn không tự chủ mà thả lỏng hơn, kìm lòng không được lộ ra vẻ lười biếng thuộc về bản thân hắn, hắn cười nói: "Vậy tại sao em lại bỏ cuộc?”

Ước chừng bầu không khí lúc này quá tốt đẹp, Isar thậm chí không chú ý tới thái độ bất thường của Chúc Phương Giác, có lẽ cho dù nhận ra, anh cũng sẽ không quá giật mình.

Bởi vì lúc này lòng anh không bình tĩnh, lực chú ý hoàn toàn tập trung vào việc làm sao có thể biện minh cho mình.

Chuyện Isar nói với Chúc Phương Giác phần lớn là sự thật, chỉ là anh cần phải chú ý một số chi tiết, để cho một số chuyện liên quan đến Chúc Phương Giác xuất hiện vài chỗ sai lệch nho nhỏ.

Anh không dám đánh cược phản ứng của Chúc Phương Giác sau khi biết những chuyện anh làm.

Ban đầu cũng không có người nào gọi là "đàn anh trí tuệ nhân tạo" trợ giúp anh, trên thực tế, anh có thể dừng lại ở trên hòn đảo cô độc này hoàn toàn là bởi vì công lao của cha mẹ Chúc Phương Giác.

Trí tuệ nhân tạo trên mạng không có gì bất lợi, cũng chính vì như vậy, tất cả AI khi được chế tạo đều sẽ có cửa ải cuối cùng, cũng chính là bị nhập vào một chương trình thiết lập không thể thay đổi, khiến trí tuệ nhân tạo trên Tinh Võng có quyền hạn ngang với con người.

Nhóm búp bê tìиɧ ɖu͙© này của anh mặc dù có chức năng chính là quan hệ tìиɧ ɖu͙©, nhưng tất cả năng lực đều giống như trí tuệ nhân tạo bình thường, chỉ là trước khi xuất xưởng bọn họ đã bị tiêu hủy, vốn dĩ không được đưa vào chương trình cuối cùng.

Mà tất cả các cấp trên đều cho rằng, nhóm búp bê tìиɧ ɖu͙© không bị hạn chế quyền hạn trên Tinh Võng đã bị tiêu hủy toàn bộ, ai có thể nghĩ đến có cha mẹ bởi vì tư tâm riêng của mình mà vi phạm đạo đức nghề nghiệp, để lại một đường lui vì con trai của mình.

Trong lúc vô tình Isar phát hiện được quyền hạn này của mình, dường như anh áp đảo được toàn bộ Tinh Võng, vốn dĩ anh không có ý định dùng năng lực này làm ra chuyện gì, nhưng ai có thể nghĩ tới Chúc Phương Giác sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ.

Anh lợi dụng năng lực đó của mình để mua lấy hòn đảo này, cũng sắp xếp Chúc Phương Giác đến đây, sau đó không chút cố kỵ gì ở Tinh Võng tìm kiếm tất cả các biện pháp có thể làm cho người thiếu niên của anh tỉnh lại.

Việc tìm kiếm của anh cũng không khiến cho con người cảnh giác, nhưng lại bị đồng loại của anh phát hiện.

Đương nhiên những trí tuệ nhân tạo đó đã tìm đến.

Lúc đó trong lòng Isar tràn đầy thù hận, căm ghét con người đạt tới đỉnh điểm, thậm chí ngay lúc này anh cũng đang âm thầm ôm tâm tư diệt sạch loài người, vì người thiếu niên của mình anh mới chế tạo ra một hoàn cảnh an toàn.

Nhưng không.

Anh không tự chủ được, thở dài một hơi từ tận đáy lòng.

Nếu nói như vậy, người thiếu niên của anh sẽ rất cô đơn.