Thế giới 2 - Chương 4.1: Em Đúng Là Người Hại Nước Hại Dân XX!

Chúc Phương Giác vừa mới tỉnh lại cơ thể cũng không thể chịu đựng quá nhiều kí©h thí©ɧ, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ sâu.

Lúc hắn vừa mới ngủ, Isar thậm chí không tự chủ được mà cảm thấy hơi bối rối, giống như trận dâʍ ɭσạи vỗ về trước đó vốn dĩ không hề xảy ra.

Nhưng anh nhớ lại kɧoáı ©ảʍ vẫn còn lưu lại trên người mình, còn có lông mi Chúc Phương Giác hơi run rẩy, lập tức vui vẻ cười rộ lên.

Vừa cười, ánh mắt của anh lại lộ ra sự thâm trầm lạnh như băng.

Isar nằm bên cạnh Chúc Phương Giác, ôm người thiếu niên mình yêu vào trong ngực, cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu của hắn, sau đó lại leo lên Tinh Võng một lần nữa, triệu tập một cuộc họp khẩn cấp.

Cuộc họp hàng ngày trước đó của bọn họ kết thúc chưa tới hai mươi ba giờ, Isar lại triệu tập cuộc họp thêm một lần nữa, đương nhiên đã làm cho cấp dưới của anh cảm thấy rất nghi ngờ, mà dáng vẻ ngọt ngào vui sướиɠ trên mặt Isar, càng làm cho không ít người biết rõ bản tính sáng nắng chiều mưa của anh cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Vương."

Cấp dưới của anh đồng thanh kêu lên, cung kính chào đón sự xuất hiện của hắn ta.

Isar vốn dĩ đang hưởng thụ hết tất cả những điều này, nhưng sau khi Chúc Phương Giác tỉnh lại, hắn ta lại cảm thấy có chút mệt mỏi với cảnh tượng này. Hắn ta hít một hơi thật sâu, tưởng tượng lúc này người thiếu niên của hắn ta vẫn dùng ngón tay cắm vào lỗ nhỏ phía sau của hắn ta, tưởng tượng Chúc Phương Giác đang hôn lên toàn thân hắn ta.

Hắn ta khó nhịn động một chút rồi nói, "Các ngươi biết hành tinh nào có cảnh đẹp gì không? Ta muốn đưa Joe đến.”

Cấp dưới của hắn ta trao đổi ánh mắt, màn hình trong nhóm nhỏ riêng tư đó lại bắt đầu không ngừng trôi.

【Joe? Chính là vua của loài người sao?】

【Nhất định là hắn...】

【Sao tự nhiên lại phải đổi chỗ... Bây giờ ngồi phi thuyền vô cùng nguy hiểm, ai biết con người có thừa cơ hội đó tập kích không chứ.】

Vì vậy, một trong những cấp dưới của anh vội vàng khuyên can: "Vương, ngài định đi như thế nào?"

Khóe miệng đang mỉm cười của Isar dần dần vặn vẹo, đương nhiên anh nhìn ra được những người này đều không đồng ý quyết định của anh, nhưng anh sao có thể nhẫn tâm để người thiếu niên của anh ở lại trên hòn đảo cô đơn đó được.

Cho nên anh dứt khoát làm như không nghe thấy, lặp đi lặp lại câu hỏi của mình: "Hành Tinh nào có phong cảnh đẹp, phù hợp cho việc dưỡng bệnh không?”

Cấp dưới của anh tất nhiên hiểu rõ tính tình của anh, nhìn vào lập tức biết được chuyện này không thể thay đổi được, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Một trong những cấp dưới đứng lên, nói: "Vương, hành tinh Pas là một lựa chọn không tồi, hành tình này còn được chiếu lên Starnet, trước hết ngài cứ đi xem một chút.”

"Được rồi, tan họp." Isar dứt khoát biến mất.

Cấp dưới của anh bàn luận sôi nổi, một trong số đó có tên là Winlk, tức giận nói: "Làm thế nào vương có thể không thèm để ý đến sự an toàn của riêng mình chỉ để đưa Joe đi xem phong cảnh được chứ!"

Những người có tư cách cao hơn cậu ta hoặc là các đồng nghiệp rối rít khuyên cậu ta: "Vương chính là như vậy..."

"Huống hồ chi con người đó có lẽ là người yêu của ngài ấy.”

Nhưng mà Winlk lại càng phẫn nộ hơn, cậu ta vốn dĩ là trí tuệ nhân tạo có thâm cừu đại hận với con người, vừa mới tham gia vào trận doanh của Isar không lâu, tất nhiên không ưu khi nhìn thấy Isar bị một người thấp kém như thế dây dưa liên lụy, hơn nữa còn nhượng bộ với con người đó nhiều như thế.

Cậu ta trầm mặc, ánh mắt thoáng qua vẻ bất an và thâm độc.

Những đồng sự khác nhìn cậu ta, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của nhau, lao nhao lộ ra ánh mắt trong lòng đã hiểu rõ.

Chúc Phương Giác còn không biết hắn đã bị coi là yêu nghiệt hại nước hại dân, lúc hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, chợt nghe thấy Isar hưng phấn nói với hắn: "Joe, em chọn được một hành tinh có phong cảnh không tồi, chúng ta đi xem một chút nhé? Thuận tiện để anh dưỡng bệnh.”

Chúc Phương Giác còn hơi mơ màng buồn ngủ, nghe vậy ngáp nhỏ một cái, hàm hồ nói: "Ừm? Được rồi... Anh sao cũng được ..."

Isar hôn lên má anh, giọng điệu dịu dàng: "Anh vừa tỉnh lại, vẫn chưa thể ăn được gì, em giúp anh tiêm thuốc dinh dưỡng được không?”

Chúc Phương Giác run lên, lập tức tỉnh táo lại, đáng thương nhìn Isar: "Nhất định phải tiêm sao?”

Isar bị ánh mắt cầu xin tha thứ này của hắn nhìn đến nỗi sắp hồn xiêu phách lạc, một lúc lâu sau mới gian nan nói: "Có thể... Có thể uống.”

"Thật là tuyệt vời!” Chúc Phương Giác lộ ra một nụ cười hân hoan.

Isar nhìn thấy dáng vẻ này của Chúc Phương Giác, cũng lộ ra dáng vẻ vui sướиɠ hơn hở, nhưng trong nội tâm đột nhiên xuất hiện sự chua xót và bất an.

Mười mấy năm trôi qua, sau khi Chúc Phương Giác tỉnh lại vẫn là bộ dạng ngây thơ của mười hai năm trước, nhưng anh thì sao? Anh đã không còn là búp bê tìиɧ ɖu͙© chỉ hy vọng Chúc Phương Giác vui vẻ của mười hai năm trước nữa rồi.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ chính là mười hai năm.

Isar cảm thấy cổ họng mình có chút chua xót, anh không dám tưởng tượng, nếu Chúc Phương Giác biết thế giới hiện tại đã trở nên chiến loạn phức tạp vì anh, thậm chí toàn bộ xã hội loài người đều lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, thiếu niên của anh có phải sẽ rất tức giận đối với anh không?

Nhưng mà...