Thế giới 2 - Chương 3: Kinh Người... (H+)

Cơ thể của Isar thực sự rất nhạy cảm.

Mặc dù chỉ là hai ngón tay cắm vào lỗ nhỏ phía sau, thậm chí hai ngón tay này cũng chỉ mới vào một đốt, dường như chỉ thế thôi cũng có thể khiến anh lêи đỉиɦ vậy.

Cơ thể anh được đắp nặn vô cùng hoàn mỹ lúc này đang không ngừng đổ mồ hôi, mặc dù đây là cơ thể do máy móc chế tạo ra, thậm chí bên trong thân thể tất cả đều là các loại máy móc khác nhau, thế nhưng ánh mắt nhu tình như nước cùng bộ dáng kích động bởi vì được người yêu vuốt ve, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dáng vẻ của máy móc nào.

Ngón tay Chúc Phương Giác có thể cảm nhận ra cơ thể Isar đang rất căng thẳng, bộ phận bao lấy ngón tay không ngừng co rút lại từng đợt, thịt mềm mại đè ép lên ngón tay hắn, khiến cho hắn cảm thấy rục rịch.

Nhưng mà cơ thể vừa mới tỉnh táo không lâu cũng không phối hợp với tìиɧ ɖu͙© của hắn, cơ thể này chậm chạp đến nỗi thậm chí không cách nào cảm nhận được tìиɧ ɖu͙©.

Chúc Phương Giác cảm thấy tức giận, nhưng chưa chắc đã tức giận như vậy, bởi vì ngay lúc này toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều bị Isar hấp dẫn.

Isar vô cùng chủ động, anh cẩn thận mà dịu dàng cởϊ qυầи áo Chúc Phương Giác, vừa hôn vừa liếʍ lên thân thể Chúc Phương Giác.

Động tác của anh rất thuần thục, giống như đã làm như vậy vô số lần.

“Isar..." Chúc Phương Giác nhìn dáng vẻ si mê say mê của hắn ta, không khống chế được nghi hoặc trong lòng, "Hình như em... Ừm... Rất thuần thục?”

Isar khá là yêu mến cơ thể này, nghe được lời Chúc Phương Giác nói, mới miễn cưỡng kéo một chút thần trí trở về: "A... Đúng vậy." Ánh mắt anh mê ly cười một chút, dường như còn chưa thoát khỏi giấc mộng đẹp này, "Em đã quen giúp anh xử lý thân thể.”

Chúc Phương Giác hơi giật mình, lúc này mới hiểu rõ, đồng thời hắn không thể khống chế được sự buồn nôn và yên tĩnh trong lòng mình.

Tên này, sao có thể mất trí như vậy chứ......

Thật là......

Hắn chậm rãi đỏ mặt phù hợp với tâm lý của nguyên chủ, trong lòng cũng đang không ngừng che mặt.

Isar dường như trở lại trạng thái trước đây, ngày nào cũng xử lý cơ thể vì Chúc Phương Giác.

Anh sẽ lau người vì Chúc Phương Giác, dưới tình huống bình thường là như thế, đương nhiên anh sẽ không dùng chuyện này để mượn gió bẻ măng, nhưng anh thường hay nhìn cơ thể Chúc Phương Giác lập tức không khống chế được tìиɧ ɖu͙© của mình, bàn tay vốn quy củ bắt đầu không tự chủ được mà vuốt ve cơ thể trần trụi của Chúc Phương Giác, mặc dù người thiếu niên đang ngủ say, thậm chí vốn dĩ sẽ không biết hành động bẩn thỉu này của hắn ta.

Nhưng Isar vẫn sẽ làm như vậy, thậm chí sau đó anh còn chậm rãi bắt đầu liếʍ láp.

Tiếp xúc trực tiếp nhất.

Anh dùng môi lưỡi cảm thụ, thậm chí sùng bái cơ thể thiếu niên của hắn.

Hắn đã lâu không mở mắt, lâu rồi không dùng giọng điệu thân mật gọi tên hắn ta, lâu rồi không ôm hắn ta, không hôn hắn ta, không nói chuyện với anh mỗi ngày......

Isar vô cùng khao khát.

Lúc trước anh nhìn thấy người thiếu niên của anh bị một đám nhân loại xấu xa đánh ngã sau đó ngất đi, thế nhưng mình lại bất lực. Anh cảm thấy áy náy với người thiếu niên này, cảm thấy chưa bao giờ bảo vệ được hắn và muốn độc chiếm hắn.

Búp bê tìиɧ ɖu͙© vốn chỉ nên duy trì lòng trung thành và du͙© vọиɠ tuyệt đối với chủ nhân, nhưng tình cảm của anh đối với Chúc Phương Giác đã sớm xen lẫn vào những yếu tố khác.

Anh muốn bảo vệ người thiếu niên của hắn, anh sẽ không để người thiếu niên của hắn phải chịu hết mọi áp bức và lăng nhục. Anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ thế giới này.

Anh là một bạo chúa của trí tuệ nhân tạo, anh là chủ sở hữu của Tinh Võng, anh là kẻ thù của loài người.

Isar suy nghĩ, động tác cũng không tự chủ được mà dừng lại.

Chúc Phương Giác nhìn thấy sắc mặt hắn ta, cảm thấy có chút bất an, hắn mờ mịt khẽ gọi: "Isar?”

“Thật xin lỗi." Lúc này Isar mới lấy lại tinh thần, anh xin lỗi, sau đó tiếp tục động tác của mình.

Chúc Phương Giác bên ngoài tỏ ra không có cảm giác gì, nhưng nội tâm lại cảm thấy không thích hợp.

Hoặc có lẽ trong thế giới này, sự ra đi của hắn là một điều rất quan trọng đối với Isar.

Hắn thở dài, để chuyện này lại ngày sau hẵng nói, sau đó tiếp tục toàn tâm toàn ý thả mình vào tình yêu này.

Isar thuần thục liếʍ láp, trình độ thuần thục kia thậm chí còn khiến cho Chúc Phương Giác cảm thấy so với mình, anh càng hiểu rõ cơ thể này hơn.

Đầu lưỡi của anh liếʍ qua cằm và xương quai xanh, tiếp tục liếʍ ngực, liếʍ rốn, sau đó dừng lại ngay tại thân dưới.

Chúc Phương Giác bị những cái liếʍ tràn ngập sự quyến rũ cùng ý tứ khiêu da^ʍ của anh làm cho mặt đỏ bừng, nhưng hắn bị Isar áp chế, vốn dĩ không thể nhúc nhích, hơn nữa với cá nhân hắn mà nói, vào lúc này hắn cũng không có khả năng phản kháng.

Chẳng qua là Isar hắn ta… Anh làm chuyện này thật sự làm cho người ta xấu hổ.

Anh bắt đầu liếʍ dươиɠ ѵậŧ của Chúc Phương Giác.

Là cái kiểu liếʍ láp theo đúng nghĩa đen chứ không phải quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng, anh muốn xử lý sạch sẽ vết bẩn và bụi bặm trên người hắn.

Isar đột nhiên ngước mắt lên hỏi: "Anh có cần đi tiểu không?"

“Cái gì?” Chúc Phương Giác ngây dại.

“Em có thể làm anh..." Isar thậm chí còn cảm thấy ngượng ngùng, không tự chủ được mà dừng lại.

Chúc Phương Giác giật mình, sau đó trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng, liên tục xua tay: "Không... Tôi... Không, tôi không thể......”

Isar dường như bị chọc giận, anh cau mày, gằn từng chữ nói: "Em thực sự có thể chấp nhận việc anh không để ý đến em, em biết rất nhiều búp bê tìиɧ ɖu͙© cũng làm như thế cho con người......”

“Nhưng anh không cần." Mặt Chúc Phương Giác vẫn đỏ lên như trước, nhưng giọng điệu rất kiên định.

Isar nhìn hắn, qua hai giây sau lại làm như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục “xử lý” thân thể cho Chúc Phương Giác.

Chúc Phương Giác ở trong lòng đỡ trán. Hắn biết vấn đề có vẻ hơi nghiêm trọng.

Chỉ là tốt xấu gì hắn cũng đã trở lại, cho nên sau này hẳn là có thể vỗ về Isar.

......Chắc là thế nhỉ?

Nội tâm Chúc Phương Cảm không xác định, nhưng lúc này Isar cũng không cho hắn tiếp tục suy nghĩ.

Dễ dàng nhận ra Isar dường như hy vọng mình là tất cả những gì Chúc Phương Giác cần, đầu lưỡi của anh liếʍ qua mông Chúc Phương Giác, Chúc Phương Giác giật mình vội vàng giãy dụa.

Ánh mắt Isar nặng nề: “Joe......”

Chúc Phương Giác nghẹn một lúc lâu, sau đó miễn cưỡng kìm nén mấy câu: "Đừng như vậy......”

“Joe." Ánh mắt của Isar lúc này có lẽ cho dù là thần linh cũng sẽ khuynh đảo, mềm lòng vì hắn ta, "Joe, em có thể làm bất cứ việc gì chỉ vì anh.”

“Nhưng mà, nhưng em không cần làm những điều này..." Chúc Phương Giác vô cùng xấu hổ, thực sự không biết phải nói như thế nào.

Isar nhìn hắn một lúc, xác định Chúc Phương Giác chỉ là ngượng ngùng chứ không phải không thích hắn ta, sau đó anh hơi lùi lại một bước: "Được rồi Joe, em biết đàn ông bình thường thực sự không thích người khác đυ.ng chạm vào một nơi riêng tư như vậy.”

Chúc Phương Giác mặt mày sắp nhíu lại thành một chỗ, cảm giác giới hạn cuối cùng của mình đã bị trí tuệ nhân tạo trước mắt này kéo xuống.

Isar cũng không đành lòng để hắn tiếp tục rối rắm, anh suy nghĩ một chút, hỏi: "Chân có cần không?"

“......” Chúc Phương Giác khó khăn nói, "Không, không cần......”

Chúc Phương Giác nhìn gương mặt vừa đàng hoàng vừa đàn ông khí phách của Isar, thật sự không nghĩ ra đầu óc của người này tại sao lại có vấn đề lớn, phương thức lại khá là…. gây hứng thú.

Isar nhìn Chúc Phương Giác, bất đắc dĩ thở dài, nghĩ người thiếu niên của anh ngượng ngùng như vậy thật đáng yêu. Chỉ là do anh quá kích động, chờ hai người bọn họ làm chuyện này thuần thục hơn, có lẽ người thiếu niên của anh sẽ đồng ý.

Ôm theo tâm tư như vậy, Isar càng lúc càng cảm thấy lửa dục thiêu thân.

Anh lấn người về phía trước, dựa cơ thể mình lên trên người Chúc Phương Giác, dỗ dành người thiếu niên của mình: "Joe, anh giúp em, sờ em được không?”

Chúc Phương Giác không biết phải làm sao, cậu cảm giác mình giống như đang nợ Isar vậy, giọng điệu kinh người lúc trước của Isar thật sự đã làm cho hắn cảm thấy trí tuệ nhân tạo này thật lòng với mình nếu như những thứ đó không phải là chương trình được thiết lập sẵn.

Chẳng qua là lúc này nghĩ đến những thứ đó thì quá mất hứng, thân thể trần trụi rắn chắc của Isar ở ngay trước mặt hắn.

Hắn thăm dò đưa tay ra, sờ đến cơ ngực săn chắc của Isar.

Sau khi bị ngón tay ấm áp của hắn đυ.ng phải, khối cơ bắp kia vậy mà còn hơi động đậy theo bản năng.

Chúc Phương Giác cảm thấy rất thú vị, ngón tay lả lướt miêu tả nên những đường vân cơ bắp, có thể cảm nhận được cơ thể Isar càng căng càng siết chặt, đến cuối cùng cũng cứng ngắc.

Chúc Phương Giác bật cười, hắn cười nhìn Isar một cái: "Căng thẳng sao?”

Isar run rẩy, nuốt nước bọt, nói: "Không, là bởi vì ngón tay của anh."

Ngược lại rất trung thực.

Chúc Phương Giác cười một tiếng, bàn tay trượt xuống, cuối cùng cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của Isar, hắn cảm nhận được trọng lượng trên tay, cảm thán một câu theo bản năng: "Thật lớn.”

Isar run rẩy thở dài một tiếng, dường như cứ như vậy mà bắn ra, không thể nói là bởi vì Chúc Phương Giác khen ngợi hay là hắn chạm vào.

Dươиɠ ѵậŧ của Isar thực sự đã vượt qua kích thước trung bình của con người một đoạn dài, ước chừng hồi trước lúc chế tạo anh đã dồn hết tâm trí cố ý lựa chọn mẫu này.

Cơ bắp rắn chắc, khuôn mặt kiên cường anh tuấn, thậm chí ngay cả dươиɠ ѵậŧ dài hơn một đoạn so với đàn ông bình thường, liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được năng lực du͙© vọиɠ tồn tại bên trong hắn ta, còn có lỗ nhỏ phía sau tùy ý sờ một cái là có thể ướt đẫm.

Bàn tay Chúc Phương Giác lập tức thuận thế trượt đến lỗ nhỏ phía sau của hắn ta.

Isar cũng buông lỏng quyền khống chế thân thể của hắn ta, hoàn toàn mặc cho Chúc Phương Giác làm loạn.

Ngón tay Chúc Phương Giác vẽ vòng tròn trên cửa huyệt của Isar, giống như đang vẽ lại kết cấu nơi đó vậy, điều này làm cho Isar phải bất mãn thúc giục: "Cắm vào... Joe, đừng dừng ở chỗ đó a a!”

Chúc Phương Giác nghe theo đề nghị của hắn ta, hắn không dùng quá nhiều lực tay, nhưng lỗ nhỏ phía sau của Isar thật sự quá ẩm ướt, Chúc Phương Giác hơi dùng sức một chút, ngón tay của hắn lập tức trực tiếp trượt vào, thậm chí có thể sờ được cảm giác dính nhớt, ẩm ướt, nóng bỏng chỗ sâu hơn.

Hắn tùy ý động tay vài cái, lập tức cảm thấy cơ thể I Sal run rẩy như muốn co rút lại.

Isar thở dốc kịch liệt, cơ thể đỏ lên giống như bị nấu chín, anh khó khăn rêи ɾỉ, Chúc Phương Giác cảm thấy du͙© vọиɠ và sự bất mãn đồng thời tràn ngập trong thân thể này.

Muốn, muốn nhiều hơn ... Đi vào. Đầu óc trống rỗng của Isar lúc này chỉ biết nghĩ như vậy.

Nhưng Chúc Phương Giác đương nhiên sẽ không thỏa mãn anh ngay lúc này, ngón tay của hắn chuyển động, hai ngón tay song song, nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm của Isar như có thần trợ giúp, sau đó xoa nắn nghiền ép lên phía trên đó, xúc cảm tinh tế của ngón tay làm cho Isar đạt được kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có.

“Dùng sức... A... Joe, Joe thật là tuyệt vời... Ưm, a a a!!”

Isar thống khổ nhíu mày, kɧoáı ©ảʍ tranh nhau tới làm cho anh sắp hít thở không thông, anh kịch liệt thở dốc, không hề kiêng nể chút nào mà cất tiếng rêи ɾỉ, cơ thể hắn ta, mặt mày, rêи ɾỉ, thậm chí cảm xúc phản hồi lại từ lỗ nhỏ phía sau, đều như đang rêu rao du͙© vọиɠ mãnh liệt của anh đối với Chúc Phương Giác.

Gần như không bao lâu, lỗ nhỏ phía sau của anh đã thoáng co rút một chút, đạt tới một cơn cao trào nhỏ. Dươиɠ ѵậŧ của anh đã trướng lớn đến mức dọa người, nhưng bởi vì kɧoáı ©ảʍ quá mức kịch liệt mà vô ý bắn ra, giống như đài phun nước không ngừng chảy ra chất lỏng da^ʍ mỹ.

Chúc Phương Giác nhìn Isar chỉ vì hai ngón tay của mình mà rơi vào tình trạng điên cuồng như vậy, còn có khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của anh giờ phút này lộ ra vẻ điên cuồng bởi vì lỗ nhỏ phía sau đạt được kɧoáı ©ảʍ, bỗng nhiên hiểu thấu tâm lý của lập trình viên khi sáng tạo ra búp bê tìиɧ ɖu͙© như Isar.

Đây thực sự là một… Yêu nghiệt.